The Soda Pop
Lão sư! Buông tha tôi đi

Lão sư! Buông tha tôi đi

Tác giả: Uyển Chuyển Lam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326720

Bình chọn: 7.00/10/672 lượt.

m cô ấy có chuyện gì?”

Hắn nhìn thoáng qua cô còn đang ngủ trong phòng,nên có chút lớn tiếng hỏi Hạ Vi Lương,đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực lúc này bị cắt đứt mộng đẹp, ai mà không tức?

“Các ngươi ——,tối hôm qua ——, hai người các ngươi tại sao ở cùng nhau rồi?”

Hạ Vi Lương hoảng sợ nói không mạch lạc,cô biết chuyện Hứa Lưu Liễm bị Trần Thanh Sở chạm qua,cho nên cô lúc này lo lắng nhất chính là Hứa Lưu Liễm,cô ấy một lần nữa ở cùng Lục Chu Việt,trong lòng chịu bao nhiêu đau khổ a?

“Không có chuyện gì tôi cúp!”

Hắn lười nghe Hạ Vi Lương ở bên kia gào hỏi Hạ Vi Lương vội vàng gọi lại hắn.

“Chờ một chút chờ một chút!”

“Vậy làm phiền thầy nói với cô ấy một lát mười giờ bảo cô ấy cùng em đi tương thân!”

Cô thật sắp bị mợ cô làm phiền chết,không nghĩ hắn cứng ngắc ném cho cô ba chữ.

“Cô không đi!”

Cô đi tương thân tại sao kéo theo người của hắn đi,lỡ như những người đàn ông kia không có thích Hạ Vi Lương,ngược lại coi trọng cô thấy thì sao ?

Hạ Vi Lương tức giận rống, “Ơ Ơ,Lục Chu Việt,tại sao thầy bá đạo như vậy,thầy nói không đi sẽ không đi à!”

Lục Chu Việt khẽ nhíu mày một chút sau nói.

“Bất quá một lát em đến nhà cô ấy lấy vài bộ quần áo tới đây,thầy có thể suy nghĩ một chút!”

Tối hôm qua quần áo cô vừa rách vừa bẩn,nơi này hắn chỉ có quần áo nam,căn bản không thích hợp để cô mặc.

“Các ngươi rất kịch liệt sao? Y phục cũng bị xé nát rồi?”

Hạ Vi Lương nhất thời cười phá lên khoa trương và mập mờ ,Lục Chu Việt bị cô cười có chút lúng túng,không hề nghĩ ngợi liền cúp điện thoại.

*

Khi Hứa Lưu Liễm…tỉnh lại mặt trời đã lên cao,cô kinh ngạc vội vàng từ trên giường ngồi dậy bất chấp đầu đau như muốn vỡ tung trên người truyền đến đau nhức, cầm điện thoại di động tới xem mới phát hiện hôm nay là cuối tuần,lúc này mới thở phào nhẹ nhõm tính nằm lại trên giường,rồi lại bị hoàn cảnh chung quanh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm hấp dẫn ánh mắt,đây là biệt thự trước đó cô ở chung với hắn.

Cô lắc đầu mơ hồ nhớ đêm qua uống rượu say sau đó xảy ra chuyện gì với hắn trong xe,không khỏi khó chịu kéo chăn che lại mình.Không ngờ cô động tình đáp lại hắn,đúng là không còn gì để nói!Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hắn có thể còn nghi ngờ tiếp tục truy hỏi nữa không?

Nghĩ như vậy cô không còn tâm trạng tiếp tục ngủ,định ra khỏi giường,nhưng tìm cả phòng ngủ cũng không tìm được quần áo thuộc về cô,trước kia sau khi ly hôn cô đã lấy đồ đạc mình đi,rơi xuống vài món không nghĩ hắn vẫn giữ lại nhưng không phải đồ mùa này.

Không còn cách nào cô đành phải chọn lấy một cái áo phái nam mặc lên người,sau đó hai tay vây quanh dưới mặt quần áo không để cảnh xuân lộ ra ngoài,cô muốn nhìn xem hắn có ở nhà không,nếu như hắn ở nhà thì nhờ hắn giúp cô lấy quần áo,nếu như không cô sẽ gọi cho Hạ Vi Lương bảo cô bạn đem đến mấy bộ,ngày hôm qua chút ít quần áo đã bị hắn xé nát.

Cả lầu hai trống rỗng,tựa hồ sau khi Tần tỷ đi hắn cho tất cả người giúp việc nghỉ,cho nên lúc này trong biệt thự lớn này chỉ có một mình cô,cô nhất thời cảm thấy rất vắng lạnh, đứng ở thang lầu lầu hai nhìn chung quanh sau cô còn thử gọi.

“Chu Việt?”

“Chu Việt,anh có có nhà không?”

Cô vừa đi xuống lầu vừa hô tên hắn,trong phòng bếp lầu một truyền đến thanh âm va chạm và mùi thơm thoan thoản bay về phía cô,cô cau mày buồn bực sải bước đi tới, không phải hắn nấu cơm đấy chứ? Hắn biết nấu cơm sao?

Chương 231: Hắn Ăn Bữa Sáng Của Mình

Cô vừa nghĩ vừa đẩy ra cửa phòng bếp,quả thật nhìn thấy hắn mang dép ngủ trên người mặc quần áo ở nhà đang nấu cơm,cô không khỏi trừng mắt nhìn,cho mình đã nhìn lầm rồi.Ở trong mắt cô hắn là người không bao giờ bước vào phòng bếp,hắn tựa hồ trời sanh chỉ thuộc về thương trường chỉ thuộc về những thứ trường hợp cao quý trang nhã.

Nhìn cảnh này bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay,nếu như,nếu như không có một đêm hoang đường kia,hiện tại hình ảnh này ấm áp động lòng người cỡ nào,cùng người yêu triền miên,sau đó tỉnh lại ở bên người hắn,cùng hắn xuống bếp làm bữa ăn sáng,đó là đều tuyệt nhất cuộc đời nhưng đối với cô hôm nay mà nói đó chỉ là một giấc mộng.

Có một loại tình yêu,rõ ràng là yêu lại không thể nói.Có một loại tình yêu rõ ràng muốn buông tay nhưng không cách nào gạt bỏ.Có một loại tình yêu rõ ràng đau khổ nhưng lại trốn không thoát.Có một loại tình yêu biết rõ không còn đường đi đến nhưng lòng đã sớm không thể trở về thời điểm ban đầu.

Cô tựa tại khung cửa kinh ngạc nhìn bóng lưng dày rộng của hắn,chỉ thấy hắn cầm bánh mì mới nướng xong đi ra,thấy cô mặc áo mình trên người,tâm trạng hắn không khỏi rất tốt nở nụ cười.

“Anh bỗng nhiên có một ý kiến không tệ”

“Cái gì?”

Hứa Lưu Liễm thu hồi cảm xúc phức tạp đi phía sau hắn đến bên cạnh bàn ăn,không hiểu lên tiếng hỏi.

Hắn đặt đồ ăn trong tay lên trên bàn ăn sau đó đi tới hai tay vòng sang eo cô cười khẽ một tiếng.

“Chính là lột sạch không cho em mặc bất quần áo gì,để em vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ nơi này!”

“Anh đừng có nghĩ ác vậy chứ!”

Hứa Lưu Liễm chán nản liếc hắn,sau đó giơ tay lên che thân thể mình,sáng sớm hắn còn dựa vào cô gần như vậy,làm cho