
ng bàn chãi đánh răng vừa mới dính vào rãnh,cô lập tức đau đến đưa tay lấy bàn chãi đánh răng ném đi thật xa.
Hắn nghe được tiếng vang vọt vào,nhìn bộ dạng cô đau đớn nhíu mày ân cần hỏi,
“Còn đau sao?”
Tiếng nói trầm thấp của hắn làm cho hốc mắt cô nóng lên,cô bỗng nhiên rất muốn khóc nhưng lại cảm thấy rất mất mặt,liền cúi đầu vội vã đi ra ngoài,
“Em đi uống thuốc tiêu viêm!”
Nghĩ tới tối hôm qua hắn lấy thuốc chỗ Tần tỷ,cô vội đi xuống lầu,Tần tỷ thấy cô xuống tới vội vàng cầm một cái chén đi lại,
“Phu nhân,tối hôm qua nghe nói người đau răng,tôi đây có một phương thuốc cổ truyền,dùng vài loại thảo dược hầm như,người thử một chút?”
Hứa Lưu Liễm cảm kích nhận lấy, vị thảo dược đậm đặc làm cô nhíu lại lông mày,Tần tỷ cười nói,
“Thuốc đắng dã tật! Cô uống một ngụm ngậm trong miệng,lát nữa phun ra,uống như vậy mấy lần sẽ ngừng đau!”
Hứa Lưu Liễm đúng là làm theo lời bà,bởi vì thật sự quá đau,hiện tại chỉ cần có biện pháp ngừng đau bảo cô làm thế nào cũng được.
Tần tỷ nhìn cô trong lòng thầm nói:Thuốc đắng dã tật,đúng như có ít người,có lẽ bắt đầu cho cô cảm giác khổ sở,nhưng cuối cùng có thể trị lành vết thương long cho cô,cũng có ít người vừa bắt đầu mang cho cô ngọt ngào,cuối cùng để lại cho cô tất cả đều là khổ sở.
Có lẽ thuốc của Tần có tác dụng,đến thời điểm ăn điểm tâm uống hai chén cháo cô không còn thấy đau,hắn thấy cô còn có thể ăn cũng không nói gì nữa,cơm nước xong liền đi làm.
Cô vốn muốn đi làm ở cửa hàng tiện lợi,vì hiện tại đã lên năm bốn nên ít có khóa,trừ viết luận ra,phần lớn thời gian cô dùng để đi làm,thuận tiện tìm công việc,túc xá cô cũng ít khi trở về,dù sao bọn người Lại Mỹ Lâm đó thấy cũng phiền.
Nhưng vừa mới dọn dẹp xong hàm răng lại đau,so với sáng sớm đau hơn rất nhiều,đau đến cô tâm phiền ý loạn,định xin nghỉ không đi làm,cô nghĩ tới nghỉ ngơi thật tốt một ngày hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng khi rảnh rỗi không biết làm gì,cô không thể làm gì khác hơn là lên mạng,vừa lên mạng đã bị dòng ký tên của Hạ Vi Lương khiến cho nước mắt chảy ra,cô ký tên rõ ràng viết: Yêu nhiều thế nào cũng không giống như trước.
Những lời này giống với tâm trạng cô lúc này,cô thoáng cái đã nghĩ đến bản thân và Trần Thanh Sở,nghĩ tới bọn họ không thể quay về như trước,cô vừa lau nước mắt vừa gõ bàn phím: Hạ Vi Lương!
“Tới tới! Ông,ngài có gì muốn nói?”
Hạ Vi Lương lập tức nhanh tay đáp lại,Hứa Lưu Liễm oán hận trở về,
“Cậu có thể sửa lại dòng ký tên của mình không!”
Hạ Vi Lương không có giống như trước trêu chọc cô,trầm mặc hồi lâu sau đó bỗng nhiên gửi đến một đoạn nói ,
“Người hoàn mỹ không phải khó gặp.Khó gặp được nhất là người hoàn mỹ hơn nữa còn yêu chúng ta. Bởi vì yêu chúng ta mới có thể hiểu hết vẻ đẹp của bọn họ,bọn họ không hề tỏ ra điều này với người ngoài.”
Có lẽ bởi vì đau răng làm cho cô trở nên yếu ớt rất nhiều,Hứa Lưu Liễm nhìn đoạn Hạ Vi Lương gửi qua nước mắt rơi càng nhiều hơn,cô biết Hạ Vi Lương nói người tốt đẹp chính là chỉ người nào.
Cô nhớ tới đêm qua hắn quan tâm đi tìm thuốc cho cô,nhớ tới khuôn mặt lo lắng của hắn sáng nay lúc nhìn về phía cô,hắn ngày thường là người ăn nói cẩn trọng thậm chí có chút nghiêm túc lạnh lùng. . . . . .
Chương 96: Cho Hắn Cơ Hội
“Hạ Vi Lương,cậu luôn già mồm như vậy,mỗi lần đều muốn chọc đến người khóc!”
“Hắc hắc,đây là công lực tuyệt hảo của một tiểu thuyết gia ngôn tình thâm niên sao nào!”
Hạ Vi Lương một chút cũng không khiêm nhường,còn Hứa Lưu Liễm chỉ cảm thấy răng phát đau,ngay cả khi nuốt nước bọt amiđan nơi đó cũng đau theo,cô bụm mặt đi vào phòng rửa tay đón một ngụm nước lạnh ngậm một lát,thuận tiện lau khuôn mặt đầy nước mắt.
Trở lại chỉ thấy lộp lộp toàn tin Hạ Vi Lương gửi đến,có lẽ nguyên nhân đánh chữ lâu ngày,tốc độ đánh chữ của cô ấy vô cùng mau,chỉ chốc lát sau lách tách đã gửi qua một đống lớn tới ,
“Lưu Liễm,tớ đây ghi dòng chữ ký tên ấy không phải cố ý kích thích cu, nhưng cậu đã phản ứng lớn như vậy tớ cũng phải nói một chút,lão Lục nhà cậu. . . . . . thật rất không tệ,bất luận nhân phẩm hay tướng mạo còn có thể lực tiền tài quyền thế,cũng coi như người nổi bật trong đám đàn ông hiện nay,dĩ nhiên nếu như cậu không có cảm giác với hắn thì hắn ưu tú ra sao cũng vô ít.”
Hứa Lưu Liễm không đợi nhìn hết,cô đánh trở lại,
“Cậu đã bởi vì dòng ký tên của tớ mà đau khổ,nói vậy cậu cũng biết cậu và Trần Thanh Sở không thể giống như trước? Lưu Liễm tớ hiện tại muốn nói duy nhất một câu chính là: Cho dù cậu tạm thời không có cảm giác với lão Lục, nhưng từ hiện tại hãy bắt đầu cho hắn cơ hội,cũng không phải không thể ? “
Hứa Lưu Liễm cuối cùng xem xong một đống chữ cô gửi đến,nhưng bởi vì câu nói sau cùng mà cứng lại, cho hắn cơ hội?Cô chẳng bao giờ nghĩ tới!Cô cảm thấy hắn không phải là người cô yêu,cho nên bọn họ căn bản không thể nào.
Bất quá cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ điện thoại bên cạnh đã vang lên,cô lấy qua vừa nhìn chỉ cảm thấy cơn đau răng trong nháy mắt vọt tới trên ngực,cô đè xuống phím nhưng một chữ đều nói không ra,chỉ nghe giọng Trần Thanh Sở cẩn thận truyền tới,
“Tiểu Liễm,em. . . .