
đặt lên thân thể của cô, sau đó cùng với mười ngón tay của cô đan xen, cố gắng không ngừng động, hôn sau cổ cô, mặt bên của cô cùng với tai cô.
“Có nhớ anh đã nói rồi hay không, em sẽ cần anh, Lạc. . . . . .”
Cố Lạc không đáp lại, nhắm mắt lại, không có lựa chọn nào khác chịu đựng một lần lại một lần công thành đoạt đất.
Cuối cùng kết thúc, Thi Dạ Triêu đem cô đã không còn hơi sức lật lại, ôm mang tính chiếm giữ. Cố Lạc nghe tim đập của anh, nháy mắt trong lòng có chút cảm động.”Evan.”
Thi Dạ Triêu phát ra một giọng mũi, mệt mỏi vô cùng chuẩn bị ngủ.
“Cám ơn.”
“. . . . . .”
Sau một phút, Thi Dạ Triêu bỗng chốc mở mắt ra nhìn chằm chằm người phụ nữ sắp ngủ mê man, ác độc mà nói: “Em còn dám nói với anh cám ơn, anh hiện tại liền bóp chết em.”
Anh quả nhiên còn nhớ rõ lời hai người nói ở thật lâu trước kia lúc tranh đấu, Cố Lạc nhắm hai mắt, thổi phù một tiếng bật cười. Cô có phải là thế thân của Chử Dư Tịch hay không, cô không rõ ràng lắm, nhưng rõ ràng lần này Thi Dạ Triêu không phải là thế thân của bất luận người nào.
Tuyệt đối không phải.
Cố Lạc ở trong ngực anh cọ xát, tay nhỏ bé tự nhiên ôm eo của anh, an tâm chìm vào mộng đẹp.
Thi Dạ Triêu bởi vì động tác này của cô vẻ mặt hòa hoãn không ít, nhưng trong lòng vẫn cực độ khó chịu, mở to mắt nửa ngày cũng không muốn ngủ. Một hồi lâu sau, anh lay tỉnh Cố Lạc, kéo tay nhỏ bé của cô lên che hơn nửa khuôn mặt của mình, chỉ lộ ra ánh mắt cho cô.”Em nhìn rõ ràng, anh là ai?” (đáng iu chết mất a)
Cố Lạc buồn ngủ muốn chết, cố gắng chống buồn ngủ liếc anh một cái, tay nhỏ bé ở trên mặt anh vỗ xuống.”Er¬ic nhất định không có nhàm chán như anh.”
Thi Dạ Triêu vẻ mặt kéo căng chửi một câu, lần nữa ôm cô ngủ. Thì ngược lại Cố Lạc sau khi anh ngủ sau lại lặng lẽ mở mắt, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, đem tay nhỏ bé che trên mặt anh, nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc không xác định.
. . . . . .
. . . . . .
Cố Lạc không biết mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại lần nữa vẫn là ban ngày, cô hoàn toàn là bị đói tỉnh. Xuống giường bước đầu tiên, đôi chân vẫn là không vững, giữa chân đau rát, lúc tắm không nhịn được mắng cái người khởi xướng, cũng không phải là để cho anh nhịn mấy năm, đến nỗi hành hạ cô như thế? Chỉ mong anh đừng mài hỏng tiểu Triêu Triêu, nếu không cô nhất định sẽ không đồng tình với anh!
Điện thoại di động hoàn toàn không có điện, tự động tắt máy, quần áo của cô cũng không ở đây, Cố Lạc đang buồn bực, 72 gõ cửa tiến vào.
“Đã lâu không gặp, Cố tiểu thư.”
Đã lâu không gặp? “Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Cố Lạc hỏi.
“Ngày 21.” 72 không dám quá càn rỡ giễu cợt cô, tránh cho lại chọc ông chủ mất hứng, ông chủ nhà cô càng ngày càng hay tức giận đấy.”Đêm đó là ngày 19, còn nhớ không?”
Ngày 19, ngày 21. . . . . .
Cố Lạc mặt chợt đỏ, đem Thi Dạ Triêu ở trong lòng mắng một trận. Nếu không phải là anh sau lại cưỡng bức cô hai lần, cô làm sao mất mặt như vậy ngủ thẳng đến bây giờ?
72 thấy cô tỉnh, không lưu lại. Sau khi cô ấy đi, Thi Dạ Triêu liền xuất hiện, tinh thần sảng khoái bộ dáng đẹp trai, cầm cho cô bộ quần áo mới, từ trong ra ngoài đều là mới. Thời điểm cô thay quần áo không khỏi lại bị anh chiếm tiện nghi, Thi Dạ Triêu chọc cho cô vừa tức vừa thở hổn hển mới dừng tay, hôn môi của cô nói: “Mặc quần áo xong, đi đến một cuộc hẹn với anh.”
“Không còn hơi sức, em không đi.” (đổi cách xưng hô nhé)
Thi Dạ Triêu cười, “Vậy thì được, anh liền nói với Cố tiên sinh như vậy, chúng ta quá buông thả dục vọng, em bây giờ còn chưa tỉnh lại.”
Cố Lạc chấn động, đẩy anh ra một chút.”Ba em?”
Thi Dạ Triêu gật đầu: “Đúng.”
Chương 42
Bị Cố Doãn biết được Thi Dạ Triêu tới nước M cũng không kỳ lạ, nhưng lần này người gặp được là Cố Bạch Bùi, Cố Lạc có chút khẩn trương. Địa điểm hẹn sẵn vốn là một khách sạn rất nổi danh, vị trí trong hoa viên, hành lang thực vật xanh biếc cùng mùi hoa vòng quanh, phong cách Văn Hóa Phục Hưng thời kỳ cổ điển, phong cách cha con Cố gia.
Cô tốc độ thả chậm đi theo phía sau Thi Dạ Triêu, anh ngược lại đè ép bước đợi cô theo sau, tầm mắt quét qua mặt của cô, chế nhạo.”Em bây giờ tựa như cô gái nhỏ đêm không về ngủ bị người lớn phát hiện, bộ dạng như chuẩn bị đi bị mắng vậy.”
“Đó là như thế nào?”
“Vẻ mặt cùng ánh mắt tràn đầy lo lắng.”
Cố Lạc nhìn chằm chằm cái ót của anh,”Còn không phải là anh làm hại.”
Thi Dạ Triêu cười nhẹ, dừng lại, xoay người, đưa một cái tay về phía cô.”Vậy liền đem loại chuyện ứng phó người lớn này giao cho anh đi, cô gái.”
Ánh mặt trời sáng như vậy, Thi Dạ Triêu trên mặt mang theo nụ cười thâm trầm, có giễu cợt có nhạo báng có châm chọc, cũng có một chút khác khiến Cố Lạc gần như động lòng.
Cô chần chờ, Thi Dạ Triêu bĩu môi, “Vậy cũng tốt, em đã không muốn.”
Anh nói xong liền xoay người hơn nữa thu tay lại, Cố Lạc vào lúc trước khi anh đem tay đút vào túi quần vững vàng nắm tay anh, đem tay nhỏ bé của mình đặt ở trong lòng tay anh, đuổi theo bước anh.
Cô không nói gì, Thi Dạ Triêu bước không ngừng, mắt cũng không nhìn cô, chỉ thuận thế nắm chặt tay của cô, trên môi vẫn dương cao thoáng cười,