
kia – nụ cười mang rợ.
Nhìn người con trai đang tay trong tay Vy người đó không ai khác là Khương như cầu xin nhưng nhận lại chỉ là cái nhìn lạnh buốt cùng nụ cười điểu cùng lời nói cay độc:
– Anh xin lỗi Nhân à, người anh yêu là Vy chứ không phải em, em là một thằng bệnh hoạn, anh không muốn lấy một thằng bệnh hoạn làm vợ đâu.
Cả kháng phòng ngập tràn tiếng cười khinh bỉ, nước mắt giàn dụa cứ không ngừng cùng nhau rơi, cậu đứng dậy vụt chạy nhanh khỏi phòng và trước khi khuất bóng cậu còn nghe lời nói vang dội của Vy:
– “Con bằng lòng lấy anh Khương làm chồng hợp pháp và sẽ yêu anh ấy trọn đời.”
Tim cậu như hàng ngàn mũi tên đâm vào nó rách nát, cứ chạy chạy lên đến một mỗm đá nhô ra ngồi biển, không suy nghĩ gì nhiều cậu lao xuống biển kết thúc cuộc đời tuổi nhục của mình. Vừa lúc sóng biển đập vào mặt là lúc cậu giật mình tỉnh giấc, vẫn còn cái cảm giác ê buốt trên khuôn mặt và lăng tăng những giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên má.
Giấc ngủ đã không trở lại được với cậu, trên tay cầm bức hình của Khương mà tim cậu đau nhói, cậu nói với bức hình:
– Đến khi nào em mới thôi nhớ về anh, đến khi nào em mới có thể quên được sự hiện diện của anh trong tâm trí em. Phải chi chúng ta đừng gặp nhau và em đừng nói em yêu anh thì giờ đây có lẽ sẽ khác phải không anh, phải chi anh đừng nói những lời cay nghiệt kia thì tim em sẽ không đau nhói đến dường này.
– Em đã hứa với chính mình sẽ cố quên được anh, ngày mai em sẽ quên anh nhưng giờ thì hãy cho em được nhớ về anh, chỉ một lần duy nhất này thôi, một lần cuối này thôi anh nhé. Khương à, em yêu anh.
Ôm bức hình Khương vào lòng, cố ngăn dòng nước mắt rơi và thế rồi cậu một lần nữa chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị và không còn hình ảnh của Khương.
Ở một phương trời xa ấy Khương cũng đang nằm suy nghĩ về những chuyện đã xãy ra với mình. Khương tìm kiếm cậu suốt mấy tháng nay nhưng đều bạc vô âm tính, cố liên lạc với Hân và Tú nhưng hoàn toàn không thể được. Buồn là một chuyện nhưng bây giờ trong Khương đang nổi lên một cảm xúc mới đó là có chúc tình cảm với Vy. Khương không biết đó có thể gọi là tình yêu hay không hay chỉ là sự kín trọng của một người đầy nghị lực và mạnh mẽ quyết kiên trì theo đuổi lí tưởng của mình như Vy, anh không thể phân biệt đâu là đúng đâu là sai, mọi thứ như một đóng hỗn độn đang đợi anh sắp xếp lại. Còn với cậu thì vẫn nhớ như in cái bóng dáng cao cao nhỏ nhỏ, nước da trăng trắng, nụ cười tỏa sáng với chiếc răng khểnh có duyên. Rồi một đôi mắt nhìn anh buồn sâu thẩm nó cứ ám ảnh anh.
– Nhân à, hiện giờ em ở đâu, em có biết anh nhớ em rất nhiều không, anh xin lỗi vì là không nói cho em biết sự thật sớm hơn, anh thật đáng trách. Em hãy xuất hiện trước mắt anh một lần đi, hãy để cho anh xác định lại tình cảm của mình là anh yêu em hay là yêu Vy hay chỉ là những rung động hời hợt cho những điều mới mẻ, anh xin em đó Nhân à, làm ơn hãy xuất hiện.
Giọng nói của Khương thoáng buồn và chất chứa nhiều tình cảm trong đó, con tim thì hướng về cậu nhưng lý trí thì có chút gì đó nghiêng về Vy. Khương phải làm sao khi đặt cậu và Vy vào một bài toán với hai ẩn số nhưng mới chỉ biết được một phương trình.
Chương 18
– Bắt nó lại cho tao, không bắt được nó thì đừng hồng tao trả một xu nào – Vy nói lớn với mấy thằng cô hồn cát đảng, bọn người mà Vy mướn.
– Dạ chị cho em 10 phút nữa là sẽ tóm được người chị cần – thằng cô hồn đó nói.
Vy liếc hắn với nữa con mắt làm hắn khiếp sợ. Vy ngồi trong ngôi nhà hoang mà chờ đợi, kế bên cô có hàng chàng vệ sĩ cao to lực lưỡng, chưa đầy 10 phút thì một nhóm người chạy vào còn đem theo một cô gái, cô gái đó không ngừng la hét.
– Thả tao ra lũ chó.
– Chị em đã đem nó tới cho chị – thằng đầu xỏ không quan tâm đến sự la hét của cô gái mà nhìn Vy nói.
Vy từ từ tiến lại cầm mặt cô gái đó rồi tán một bạt tay, năm dấu tay hiện trên gương mặt của cô gái xấu số đó.
– Mày biết tại sao mày bị tán không con khốn – Vy bình thản nói.
– … – cô gái nước mắt giàng dụa.
– Tội là mày dám tiếp cận để lấy tình cảm của chồng tương lai của tao – Vy ném một sắp hình vào mặt cô gái tội nghiệp.
– T…ô…i khô..ng c..ó – cô gái lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
– Mày còn trối, chứng cớ rõ ràng, tao đã cho người cảnh cáo mày rồi mà mày vẫn bén mãng lại gần chồng tao, mày muốn chết lắm phải không con khốn kia – Vy giận dữ.
– … – cô gái khóc nức nở.
– Hôm nay tao sẽ ày biết thế nào là lễ độ dám xem thường lời nói con này, tụi bây hãm hiếp nó cho tao – Vy lạnh lùng.
Cả lũ cô hồn thích thú nhào đến vuốt ve, xé quần áo cô gái. Mặc cho cô gái la hét bọn chúng vẫn nhào tới xé banh hết trang phục.
– Chị ơi, em xin chị tha cho em, em biết lỗi rồi, em không dám tái phạm nữa……á…á…á…xin tha cho em….tụi bây tránh ra, tránh xa tao ra.
Thấy cô gái đó la hét vang xin dữ quá Vy cũng không đành lòng nhìn thấy cảnh đó, một chút lương thiện trong Vy sống lại. Vy kêu cả dám dừng tay.
– Thôi được lần này tao tha ày, nghĩ cũng là thân phận con gái với nhau nên tao có chút nhân từ.
– … – cô gái mững rỡ lấy tay che những bộ