Disneyland 1972 Love the old s
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Tác giả: Hoàng Nhất Thiên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324174

Bình chọn: 9.5.00/10/417 lượt.

hã nhặn với con bánh bèo đó làm cậu muốn trào máu họng.

– Ơ…em xin lỗi…anh có sao không – con bánh bèo nói.

– Không sao, em có sao không – anh cười nụ cười đẹp mê hồn.

– Có ai nói anh cười đẹp lắm không? – con bánh bèo tiếp tục nói.

– Cảm ơn em – anh lại cười có vẻ thích thú.

– Anh đi ăn mình ên hả hay ngồi chung với em đi, bàn em ở đằng kia – con nhỏ đó lộ cái đuôi mê trai ra rồi kìa.

– Anh xin lỗi anh đi với bạn – anh nhìn về phía cậu mà cười tươi như hoa của mùa xuân vậy.

Cậu thì không vui chút nào, biết mình đã quá yêu Tử nên chỉ muốn ánh mắt, nụ cười chỉ thuộc về riêng một mình thôi, cậu biết là yêu sẽ ít kĩ nhưng cậu chỉ là một người bình thường nên tính đố kị lại trỗ dậy khiến cậu đôi lúc không kiềm chế hành động của mình. Cậu nghĩ “yêu thì yêu nhưng cũng phải cho nhau khoảng riêng tư chứ, không nên quá ghen hay gì gì đó….”, nghĩ thì như vậy nhưng cậu vẫn không ngừng ghen. Khuôn mặt buồn xoa không mấy khởi sắc. Ngồi vào bàn với bộ mặt hết sức là đưa đám khiến cho Tử phải phì cười trước hành động hết sức là đáng yêu của anh chàng người yêu bé nhỏ của mình:

– Làm gì mà từ lúc vào quán tới giờ cái mặt em như đưa đám không bằng vậy, hồi nãy còn vui vẻ lắm mà, bị gì rồi nói anh nghe coi? – anh biết cậu nghĩ gì nhưng lại giả vờ làm ngơ.

Chương 45

– …. – cậu chạnh lòng vì mình không thấy xứng với anh nên im lặng làm thinh.

– Đói lắm rồi phải hông – nhìn cậu với ánh mắt cực kì tình cảm, nhìn chị nhân viên bước ra – chị ơi cho em 2 tô phở bò viên.

Cậu 2 tay chống càm, còn anh thì hướng đôi mắt nhìn thẳng vào người yêu của mình mà cười tủm tỉm một mình.

– Anh khùng hả tự nhiên rồi cười một mình, ấy da em lại quên cho anh uống thuốc rồi – cái hành động của anh khiến cậu phì cười.

– Ừ khùng rồi nên mới chết mê chết mệt vì em, em nói anh khùng chắc em tỉnh – anh đáp lại ngay.

– Vâng đương nhiên là em tỉnh nên mỗi ngày mới lấy thuốc cho anh uống được chứ, ăn nhanh đi tới giờ uống thuốc rồi – cậu lấy lại nụ cười với chiếc răng khểnh đáng yêu của mình.

– Được, coi như anh khùng đi, em hãy đợi xem anh khùng tới mức độ nào, kaka – một nụ cười chứa nhiều âm mưu đang được lên kế hoạch từ từ.

Cả hai cười nói vui vẻ cười cười nói nói khiến cho ai nhìn thấy cũng phải ganh tị. Cậu và anh ăn uống no nê, sau đó thì đi khu vui chơi cho xuống cơm nhưng mới chỉ chưa đầy một tiếng thì cậu lại than đói và khát, nhìn cái mặt mồ hôi lả tả và nhăng nhó vì đói bụng của cậu khiến anh phì cười muốn nhào tới cắn một cái cho đã thèm nhưng chỗ đông người sẽ làm cho cậu sợ nên anh chỉ lấy tay nhéo mặt một cái thôi. Tay anh vòng qua eo kéo cậu lại sát bên mình rồi dẫn vào khu ăn uống. Anh kêu 1 phần ăn cho 2 người, 2 ly kem chocolate bự chình ình cho cậu cùng anh giải khát. Ăn cũng ăn xong, uống cũng uống xong, cậu no nê lấy tay xoa bụng với khung mặt hết sức hài lòng, cậu nhìn anh cười khiến tim anh loạn nhịp.

– No nê rồi hé, giờ em muốn đi đâu nữa đây?

– Xem phim hoạt hình.

– Em lớn rồi không phải con nít mà xem phim hoạt hình.

– Chẳng phải anh nói em con nít lâu năm sao – cậu lại cười, khiến ai kia loạn nhịp nữa kìa.

– Rồi rồi, xem hoạt hình là được chứ gì, đồ con nít lâu năm.

Anh cười và nắm lấy tay của cậu kéo đi lại rạp mua vé xem phim. Khi đã vào trong cậu thì vừa ngồi vừa cười khí thế mắt thì hướng lên màn hình do trong phòng tắt đèn nên cậu không thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn cậu không rời. Nhìn cậu vui vẻ anh thấy lòng mình thật ấm áp anh tự nghĩ:

– “Nhân à anh sẽ giữ mãi nụ cười này của em”.

Xem phim đã đời thì trời cũng đã về chiều anh đưa cậu đi hóng gió, từng cơn gió thổi vào mát lạnh làm cậu cũng như anh vô cùng sản khoái. Và bây giờ thì lại tới giờ ăn chiều anh quyết định đi chợ mua đồ về rồi tận tay xuống bếp nấu cho cậu nhưng trước mắt là anh phải về nhà gôm vài 3 bộ quần áo để sang định cư bên nhà cậu luôn còn những thứ khác có thiếu thì mua không việc gì đáng lo ngại cả.

– Anh, đường này mới vào chợ chứ? – cậu hỏi khi thấy anh đi hướng khác vì anh nói muốn đi chợ.

– Về nhà anh lấy quần áo không thôi có đâu tối mặc và những ngày khác nữa chi.

– Nói vậy anh dọn qua thiệt đó hả.

– Ý em không muốn hả – anh có vẻ hờn dỗi.

– Không có, em tưởng anh nói chơi ai dè làm thiệt.

– Nhìn anh giống nói chơi lắm sao – hơi không được hài lòng.

– Đâu có, anh dọn qua thì em vui, được gặp anh suốt vậy là quá đủ rồi – biết anh hơi quạo nên cậu xuống nước dỗ giành rồi xiết nhẹ vòng tay quanh eo anh.

Chợt anh mĩm cười thích thú. Đi chợ xong xuôi, nấu ăn cũng xong, nói chung mọi thứ xong hết cả thì giờ trong phòng chỉ còn lại 2 người. Cậu thì đang ngồi trên ghế xem tivi còn anh thì mới vừa bước ra từ nhà tắm với cái áo thun 3 lỗ màu trắng và cái quần sọt sọc carô, nước vẫn còn trên tóc. Anh bước ra cậu ngước nhìn lên một cái rồi vội vàng quay đi để che giấu khuôn mặt đỏ ao của mình vì lần đầu thấy anh mặc như vậy. Bước đến ngồi cạnh và cả hai cùng xem tivi, vừa xem vừa trò chuyện nhưng tay chân của anh thì không yên được hết đụng chỗ này rồi tới đụng chỗ kia của cậu khiến cậu la oan oảng, rồi có khi rượt nh