Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lời Nói Dối Ngọt Ngào

Lời Nói Dối Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323164

Bình chọn: 9.5.00/10/316 lượt.

ến đây làm gì?

-Thì cứ vào đi –Tử Long nháy mắt nhìn cô rồi kéo cô đi vào trong

Mai Mai gần như đờ người ra trước vẻ lộng lẫy trong cách trang trí cửa hàng và những bộ đầm sang trọng. Mọi thứ đều hoàn hảo. Mai Mai chưa đến những nơi như thế này bao giờ bởi vì cô không thích

-Chọn giúp tôi vài bộ đồ hợp với cô ấy được không?

-Vâng thưa anh –cô nhân viên nói mắt vẫn nhìn Tử Long ngưỡng mộ trước vẻ đẹp trai của anh

-Ah,em không mặc đâu

-sao lại không? Anh nghĩ em mặc sẽ rất đẹp

-Em không thích với lại chân em ngắn lắm,không mặc được đâu

-Đừng có tự ti thế chứ? Em rất xinh đẹp mà –Tử Long cười,khẽ lắc bàn tay cô

Lát sau cô nhân viên mang ra cả đống đồ bảo cô thử. Dù không thích nhưng Mai Mai cũng không nói gì,chỉ im lặng làm theo lời của Tử Long thôi. Cô vào thay hết bộ nọ đến bộ kia. Lần nào Tử Long cũng lắc. mãi đến cái gần cuối cùng anh mới ưng ý. Đó là một chiếc đầm màu đỏ khá dài có một đường xẻ dài để lộ một bên chân khiến Mai Mai có vẻ cao hơn. Tuy Mai Mai hơi gầy nhưng thân hình vẫn rất chuẩn

Thấy Tử Long cứ nhìn mình không rời mắt Mai Mai hơi ngượng bởi quả thật chiếc đầm này rất sexy. Phần cổ khoét rất sâu lại còn lưng trần nữa. Tử Long tiến đến bên ghé sát mặt cô cười cười

-Em đẹp thật đấy!

-Em không thích cái này. Đồi cái khác đi –cô ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác

Tử Long liền kiss lên má cô làm cô mặt đỏ lên bừng bừng. Mấy cô nhân viên chỉ biết há mồm nhìn kinh ngạc và ghen tị.Cái cách thể hiện tình cảm của anh làm Mai Mai bắt đầu cảm thất khó chịu. Lạc Dương không bao giờ làm thế khi ở nơi đông người. Anh tinh tế và kín đáo. Mai Mai thích như thế. Nhưng Tử Long sang Mĩ sống 6 năm. Anh quen cái cách biểu lộ tình cảm của người phương tây. KHông ngại ngùng gì cả.

Mai mai đẩy anh ra xa vào phòng thay đồ cởi bỏ cái đầm đáng nguyền rủa kia. Cô nhớ tới lời của Lạc Dương “nếu không thích thì không phải làm”. Cô mặc cho Tử Long muốn nói gì thì nói. Cô không thích anh cũng không có quyền ép buộc. Ra khỏi phòng thay đồ, mai mai thẳng tay ném bộ đồ vào Tử Long

-Anh thích thì tự mặc đi

Rồi cô đùng đùng bỏ ra ngoài khiến Tử Long ngỡ ngàng

-Phiền cô chuyển số đồ này đến số nhà này giúp tôi

Anh quay lại bảo co nhân viên rồi ba chân bốn cẳng bỏ theo Mai mai trước sự ngạc nhiên của đám nhân viên

-Mai Mai,đứng lại anh bảo! –Tử Long nắm lấy tay cô kéo lại. Cô quay người nhìn anh

-Anh muốn nói gì?

-Em giận hả? Anh xin lỗi,nhưng anh nghĩ em mặc đẹp thật mà

-Nhưng em không thích thế thôi. Em muốn về

-Thôi thôi anh xin lỗi rồi mà. Bây giờ còn sớm ra biển chơi cái đã

Biển ư? Nghĩ đến biển Mai Mai thấy long bình yên lạ. Cô không giận Tử Long nữa,đi theo anh ra biển. Bây giờ mới là buổi trưa

-Này,em đói không? Đi ăn trưa cái đã

-Không,em không ăn đâu

-Thế em ở đây chơi nhé,anh đi mua ít đồ ăn vặt đã

Tử Long chạy đi để Mai Mai lại một mình. Buổi trưa biển khá vắng người,không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng sóng biển rì rào. Cô quỳ trên nền cát nắm những nắm cát thật lớn rồi mở long bàn tay để cát bay trong gió. Cô nhìn từng hạt cát bay về phía sóng biển lòng buồn vời vợi. Cô vẫn nhớ anh khôn nguôi. Anh đã từng thề ước rằng sẽ mãi làm con sóng cuốn đi những nỗi buồn trong cô. Nhưng giờ đây lời hứa ấy bay tan trong hư không như những hạt cát kia rồi

Lạc Dương đã có Elina,cô không còn là gì của anh nữa. Cô ngồi một mình hồi tưởng lại kí ức ngày xưa. Cô đã đếm từng ngày. Thời gian trôi qua thật nhanh,mới đấy thôi mà đã một tháng bảy ngày kể từ khi cô xa anh. Cô nhắm mắt lại từng hơi thở của biển. đây không phải là nơi cô và anh đi tuần trăng mật với nhau và vì thế hơi vị của biển cũng có phần hơi khác

Nhưng cô vẫn có thể hình dung ra được tất cả những khoảnh khắc vô và Lạc Dương bên nhau. Cô và anh đã đi đạp xe cùng nhau mỗi chiều. Lúc đầu cô còn ngã lên bờ xuống ruộng vậy mà bây giờ cô đã biết đi xe. Cô vẫn có thể cảm nhận rất rõ cảm giác ấm áp ngồi sau xe được anh đèo đi. Cùng sự kì diệu của trái tim khi cô lặng lẽ ôm anh từ phía sau

Một ảo ảnh hiện lên trước mắt cô. Lạc Dương đang đứng giữa vùng nước biển,nước biển ngập đến đầu gối anh. Vẫn quần jeans và áo pull, vẫn nụ cười tươi sáng đó. Anh đang vẫy tay gọi cô

-Mau đến đây với anh đi

Mai Mai mỉm cười thật tươi rồi chạy vội vã xuống biển nhưng cứ mỗi lúc Lạc Dương càng đi xa hơn

-Lạc Dương,đợi em,em đến với anh đây

Cô vẫn lao người đi điên cuồng,tay vẫn với về phía trước như chờ bàn tay của anh nắm lấy kéo cô đi cùng

-Mai mai,Mai Mai,em làm cái gì thế? Chết đuối bây giờ

Tử Long thấy thấp thoáng bóng cô dưới biển liền bỏ đống đồ ăn trên tay chạy vội vã xuống nước. Nước đã ngập tới cổ Mai Mai,cô chới với suýt chìm xuống. Thật may Tử Long đã đến kịp lúc kéo cô vào bờ. Anh đặt cô xuống nền cát,Mai Mai ho sặc sụa

-Sao em đi lung tung thế hả? Không biết bơi thì đừng có liều

Mai Mai bừng tỉnh,thì ra lúc nãy chỉ là ảo giác.Cô bật khóc lớn. Tử Long lau khô nước mắt cho cô rồi nói khẽ

-Lại khóc nữa rồi! Nín đi nào! Anh đưa em về!

Mai mai gật đầu. Tử Long cõng cô đi chầm chậm ra xe. Mai Mai không khóc nữa,cô tựa đầu vào vai anh mệt