
ậu dần dần đã quen với những ngày tháng có sự xuất hiện của cô, dần dần đã quen với nụ cười của cô.
Cậu không biết rằng đó có phải là thích không nữa, nhưng cậu có thể khẳng định một điều, cậu rất thích cái cảm giác khi ở bên cạnh cô. Không cần phải nói gì hay làm gì, chỉ cần cứ yên lặng ngồi bên nhau như vậy là đủ.
Nhìn thấy Mạc Trần Bạch không có phản ứng gì, Kha Lạc Lạc cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Mình biết trong trái tim cậu đã có hình bóng của một người con gái khác, mình không biết tại sao hai người lại không còn ở bên nhau nữa, nhưng mình không để ý đâu. Mình tin rằng, nếu mình cố gắng, rồi sẽ có một ngày tình cảm của mình có thế chữa lành được vết thương trong tim cậu, rồi sẽ có một ngày mình sẽ có một vị trí trong trái tim cậu. Tất nhiên, nếu trước khi cậu chán ghét mình hay trước khi cậu thích một người con gái khác mà mình vẫn chưa thành công thì mình sẽ chủ động rút lui, tuyệt đôi không làm phiền cậu nữa. Mình chỉ mong cậu sẽ ình một cơ hội, ngay cả khi…”.
“Kha Lạc Lạc, chúng mình có nên thử hẹn hò xem thế nào không?” Một giọng khàn khàn cất lên giữa màn đêm yên tĩnh, cắt ngang lời của Kha Lạc Lạc.
Kha Lạc Lạc sững lại ngạc nhiên, miệng mở to đầy kinh ngạc. Cô chậm rãi cúi đầu, đôi mắt sáng long lanh trong đêm. Phải một lúc lâu sau, cô khẽ hỏi lại với giọng run run: “Cậu… cậu vừa nói gì?”.
“Chúng ta thử hẹn hò nhé!” Mạc Trần Bạch nhắc lại lần nữa, giọng kiên định.
Kha Lạc Lạc chăm chăm nhìn Mạc Trần Bạch không chớp mắt ý như muốn xác nhận điều gì đó. Tựa như cả nửa thế kỷ trôi qua, cuối cùng rồi nụ cười vui sướng xuất phát từ khóe miệng lan tỏa dần tới đôi mắt mở to.
“Ừ. Chúng mình hãy hẹn hò nhé!” Kha Lạc Lạc gật gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
Trong màn đêm dịu dàng ấm áp, hạt giống tình yêu bắt đầu lặng lẽ nảy mầm.
***** THE END *****