XtGem Forum catalog
Lớp trưởng và tôi

Lớp trưởng và tôi

Tác giả: xuxumeomeo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323593

Bình chọn: 7.5.00/10/359 lượt.

i. Gọi Tuyết lên mà nói chuyện.

– Ơ con nhỏ này.

Nó rời khỏi quán cafe, lang thang khắp thành phố đến gần 9 giờ tối mới về đến nhà. Trước cổng có bóng của một chàng trai. Ai lại đợi nó giờ này nhỉ.

– Phan Minh Thái. Hắn ngước lên nhìn nó, ánh mắt hắn sao lại buồn đến như vậy.

– Cậu đã đi đâu vậy.

– Tại sao tôi phải trả lời.

– Tại sao cậu không nghe máy của tôi

– Tại sao tôi phải nghe.

– Là thật sao cậu thích Thiên Duy. Nó nhìn hắn rồi gật đầu.

– Vậy tại sao còn quen tôi.

– Lúc đó tôi đang chán nên vui chơi qua đường thôi không được à.

– Tôi thích cậu thật lòng sao cậu…

– Tránh ra cho tôi vào nhà. Nó mở cổng nhưng tay Thái đã kịp giữ tay nó lại, đè nó vào tường, hơi thở hắn phả đều đều vào tai kích thích vô cùng.

– Cậu … đùa giỡn với tình cảm của tôi như vậy vui lắm sao.

– Này tránh ra một tí đi

– Vui lắm sao. Thái ép nó nhìn thẳng vào mắt hắn. Sau lưng là bức tường, trước mặt là Minh Thái, tay lại bị hắn giữ chặt nó hoàn toàn bị động.

– Trả lời đi chứ. Mặt Thái sát mặt nó, tim đập bất chấp nhịp,nó sợ

– Làm ơn thả tôi ra.

– Không phải cậu nói vui chơi qua đường thôi sao sợ gì chứ.

– Buông ra Phan Minh Thái.

Thái ép môi cậu lên môi nó, cả cơ thể nó mềm nhũn. Không đúng là Minh Thái nhắn tin chia tay trước nó chỉ là trả cậu về lại cho Thanh Nhi thôi sao lại có vẻ như Thái không biết gì cả. Lý trí nó chống lại,Ngọc Thư cắn mạnh vào môi Thái nhưng cậu không hề dừng lại tiếp tục chiếm hữu. Bằng tất cả sức lực nó đẩy Thái ra, cậu ngã xuống đường.

– Biến đi. Nó lạnh lùng quay vào nhà, lên phòng nó không ngăn được hành động mở rèm ra nhìn xuống bên dưới. Minh Thái vẫn đang ngồi đó. Bóng cậu dưới ánh đèn cô đơn quá. Bàn tay vô thức chạm lên cánh môi, nơi đó đang còn đọng lại máu, nó cắn cậu mạnh đến thế ư. Ngồi bó gối nó gục mặt khóc rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ. Là nó sai sao.

Điện thoại rung, số máy của Thanh Nhi lại chuyện gì nữa đây.

– Alô. Ngọc Thư, Minh Thái có chuyện rồi. Tim nó bất giác đập nhanh

– Có chuyện gì.

– Đến ngọn đồi gần công viên nước đi. Chuyện gấp lắm nhanh lên sẽ không kịp mất.

– Được rồi tôi tới ngay.

Cúp máy Ngọc Thư lập tức bắt taxi đến địa điểm Thanh Nhi nói. Nó chạy hồng hộc, mặt đỏ bừng, đến nơi chỉ thấy mỗi Thanh Nhi.

– Minh Thái đâu?

– Chỉ có tôi và cô.

– Cô lừa tôi.

– Biết thì muộn rồi tụi bây ra đây.

– Thì ra bữa trước cô thuê người đánh tôi thảo nào tôi nghe giọng nói rất quen. Tôi đã tránh xa Minh Thái rồi cô còn muốn gì nữa.

– Biến mất khỏi cuộc đời Thái. Đó là điều nó chưa bao giờ nghĩ tới.

– Cứ có mày thì tao chả là gì trong mắt Thái cả. Mày nên đi chết đi.

Nó có cảm giác bị đẩy xuống, rồi sau đó chẳng còn cảm nhận được gì nữa.

CHƯƠNG 23: LẠNH

Dần mở mắt sộc vào mũi nó là mùi thuốc sát trùng. Bên tay trái kim truyền nước vẫn đều đặn truyền từng giọt vào cơ thể . Anh hai đang ngồi ngủ, tay vẫn còn nắm chặt lấy tay phải của nó. Đầu đau buốt.

– A. Nó rên. Vũ Khang giật mình thức giấc

– Em ổn chứ

Nó lắc đầu.

– Ngồi yên để anh đi gọi bác sĩ.

Nó nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời vẫn toả sáng rực rỡ ngoài kia sao không thể khiến lòng nó ấm áp hơn. Nó nhớ Minh Thái vội lục tìm điện thoại nó gọi cho hắn. Đầu dây bên kia có tiếng nhưng nó không biết phải nói gì.

– Thái, cậu đang ở đâu vậy đến đây được không. Giọng nó nghẹn ngào, chỉ cần có tiếng trả lời nó sẽ bật khóc mất.

– Đừng gọi cho tôi nữa. Tôi bận lắm với cả chúng ta chia tay rồi. Thái lạnh lùng, nước mắt nó lăn dài trên khuôn mặt. Đầu dây bên kia đã tắt, thẫn thờ buông điện thoại xuống. Thật sự bây giờ nó rất cần cậu còn cậu lại bận, bận đến mức độ không thăm nó được ư. Mà quên mất bọn nó chia tay rồi.Sự thật tàn khốc thật.Vũ Khang đã nghe thấy hết, anh nhìn con bé. Vai nó đang run lên.

– Thư à, lên giường nằm nghỉ đi đừng đứng đó nữa.

Nó im lặng

– Nghe lời anh lên nằm nghỉ đi.

– Anh à. Môi nó khô khốc cất tiếng, anh đưa em đi loanh quanh được không. Em không thích ở đây đâu.

– Vào rửa mặt, thay đồ đi rồi anh đưa em đi.

– Anh hai

– Sao

– Khi nào em mới có chị dâu. Chị Thùy tốt như vậy sao anh không tiến tới, dậm chân tại chỗ mãi . Mất rồi lúc đó mới hối tiếc không kịp.

– Nhỏ này mày là em anh hay chị anh thế.

– Em là lo cho chị dâu. Ai thèm…

Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện trên hành lang đầy nắng.

– Em khát nước.

– Được đứng đây đợi anh nhé. Vũ Khang chạy đi, nó chậm chạm bước đi trên hành lang dài vô