
ao lại so đo với trẻ con chứ?”
Lục Thiếu Phàm nhìn hai mẹ con tương thân tương ái, đuôi lông mày nhướng lên, vẻ mặt lo lắng bị thay thế bằng nụ cười nhạt. Trước ánh mắt nghi ngờ của Mẫn Nhu và Đậu Đậu, ngón tay thon dài thong thả kéo ống tay áo, mỉm cười thoải mái nhìn Mẫn Nhu, tán thành nói:
“Anh cũng nhớ ra Đậu Đậu vẫn còn là đứa trẻ không hiểu chuyện”
Lời nói ra, đương sự tỏ ra không vui, Đậu Đậu ở trong lòng Mẫn Nhu lắc lắc cơ thể mũm mĩm, lầm bầm nói:
“Đậu Đậu hiểu, Đậu Đậu hiểu chuyện, hiểu chuyện mà!”
Lục Thiếu Phàm trực tiếp bác bỏ câu kháng nghị của Đậu Đậu, đôi mắt cưới ôn tồn nhìn Mẫn Nhu, ngồi xổm xuống, ôm lấy Đậu Đậu từ trong lòng Mẫn Nhu. Đậu Đậu không ngừng giãy giụa, chiếc đầu nhỏ dúi vào lòng Lục Thiếu Phàm, sau đó anh cau mày nhìn Mẫn Nhu nói:
“Tiểu Nhu, em đi tắm đi, Đậu Đậu để anh lo”
Mẫn Nhu nhìn hai cha con ở gần nhau cảm giác bất bình thường, nhưng Lục Thiếu Phàm cong khóe môi, vẻ mặt bình thản tươi cười khiến cho cô yên tâm đi vào phòng tắm.
Lúc Mẫn Nhu đóng cửa lại cô có thể nghe tiếng Lục Thiếu Phàm dỗ ngọt Đậu Đậu: “Đậu Đậu, con thích Ultraman đúng không?”
“Dạ, thích”
“Vậy ngày mai cha dẫn con đi mua được không?”
“Nhưng, ngày mai Đậu Đậu phải đi học…”
Nằm trong bồn tắm mát xa, nước nóng tràn qua cổ cô, cũng khiến toàn bộ lỗ chân lông giãn ra, xua đi sự mệt mỏi trong ngày. Mẫn Nhu nhắm mắt, dựa vào bồn tắm, nghĩ đến buổi quay ngày mai.
Chuyện cô và Lục Thiếu Phàm kết hôn không xuất hiện trên tạp chí, có thể nói là may mắn khi đám chó săn không phát hiện tin tức. Nhưng với trực giác nhạy bén, chẳng lẽ họ không nghe phong phanh gì cả?
Nhưng, sự thật chứng minh, từ khi cô kết hôn tới nay, cô không hề xuất hiện trên báo tạp chí hoặc các phương tiện truyền thông khác, ngay cả tin tức cô kết hôn cũng không có, không hiểu vì nguyên do gì.
Mẫn Nhu chợt nhớ tới bà Lục từng nói, chú của Lục Thiếu Phàm làm trong cục văn hóa thông tin, hơn nữa, với địa vị của Lục gia hôm nay, làm gì có nhà truyền thông nào dám quang minh chính đại khiêu khích?
Nhờ có Lục gia che chở, cô mới không bị cuốn vào chuyện xấu trong giới nghệ sĩ, cuộc sống bây giờ có thể coi như hạnh phúc bình yên. Chẳng qua là, nếu cô lại xuất hiện trên màn ảnh, liệu cuộc hôn nhân giữa cô và anh có thể tránh xa thị phi hỗn loạn như xưa không?
Mẫn Nhu hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, nhìn ánh đèn phản chiếu trên tường, dường như rất hạ quyết tâm, ánh mắt hết sức kiên định.
Mẫn Nhu hẹn Chân Ni bảy giờ sáng tới quân khu đón cô. Trời vừa sáng, Mẫn Nhu liền rời khỏi giường, quay đầu nhìn hai cha con đang ngủ say bên cạnh, một gương mặt anh tuấn một gương mặt thuần khiết nhỏ nhắn lộ ra, Mẫn Nhu khẽ cong môi, lặng lẽ vén chăn lên, bước xuống giường.
Bóng người mảnh mai nhẹ nhàng lui tới trong phòng ngủ, cố tạo ra tiếng động nhỏ nhất, đi qua đi lại bận rộn Mẫn Nhu không chú ý tới, từ khi cô xuống giường, người đàn ông tưởng chừng đang ngủ say lại mở mắt, đôi mắt đen nhánh như ngọc bám sát theo mỗi hành động của cô.
Mặc quần áo tử tế xong, Mẫn Nhu rón rén đi đến bên giường. Trên chiếc giường rộng rãi, Đậu Đậu ngủ theo hình chữ đại, đôi môi bụ bẫm ngáp ngáp vài cái, cánh tay mũm mĩm gãi má, nhìn dáng vẻ buồn cười của Đậu Đậu, Mẫn Nhu lại không kiềm được tình cảm, cúi người, hôn lên mặt Đậu Đậu.
Ánh mắt thu lại, nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm đang nằm bên cạnh, ngũ quan trong suốt không chút tì vết, tựa như bức tượng điêu khắc với những đường nét rõ ràng. Lục Thiếu Phàm bình an ngủ say, Mẫn Nhu chỉ nhìn ngắm gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ đó thôi mà tim đã đập nhanh.
Khi ngón tay trắng nõn chạm nhẹ vào gò má Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu liền vội vàng rụt tay lại, lo sẽ đánh thức anh. Mẫn Nhu hơi rướn người, hôn nhẹ lên môi Lục Thiếu Phàm, rồi đứng dậy từ từ đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng phát ra tiếng đóng cửa rất nhỏ, người đàn ông lại mở mắt ra. Bên trong đôi mắt không hề có vẻ buồn ngủ, khóe miệng nhếch lên, gương mặt tuấn tú nở nụ cười thỏa mãn.
Mẫn Nhu vừa đi ra tới cửa liền thấy chiếc xe quen thuộc, mở cửa bước lên, Chân Ni tò mò hỏi: “Ông xã cậu sao không đưa cậu đi”
“Anh ấy còn ngủ, hơn nữa cậu cũng tới đón mình mà?”
Việc Lục Thiếu Phàm có đưa cô đến trường quay cô không để tâm. Ngược lại, cô không muốn bước lên xe thể thao của Lục Thiếu Phàm, để anh chở đi rêu rao khắp nơi, như vậy quá mức phô trương, nếu bị bắt gặp không biết sẽ tạo nên phiền toái thế nào.
“Bà xã ngôi sao đi quay phim, chồng dĩ nhiên phải đảm đương lái xe, chỉ có hai cậu là ngược đời?”
Mẫn Nhu nhìn Chân Ni đang dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cô, khóe miệng cười nhẹ: “Chờ cậu kết hôn thì sẽ hiểu tâm trạng lúc này của mình”
Chân Ni vừa nghe đến kết hôn liền lập tức hạ hai vai xuống đầy mỏi mệt, gối đầu vào vai Mẫn Nhu, ai oán nói:
“Mình cũng muốn vậy, nhưng A Nham nói còn sớm quá, chờ thêm hai năm nữa mới kết hôn, mình cũng không có cách nào”
Mẫn Nhu cũng biết từ khi học đại học Chân Ni đã có bạn trai, hai người ở bên nhau đã năm năm nhưng nhà trai không chịu cầu hôn, Chân Ni vì quá yêu anh ta nên không dám cưỡng ép.
“Yêu một người k