
ngày. Mẫn Nhu tỏ vẻ không sao mỉm cười, một tay dắt Đậu Đậu, tay còn lại dẫn Lục Thiếu Phàm hòa vào dòng người.
“Không có sao, chỉ là em không quen với những nơi náo nhiệt thế này, lát nữa sẽ khỏe thôi”
Lục Thiếu Phàm an tâm để cho nhân viên phục vụ dẫn họ vào hội trường, bên trong sảnh sáng rực, âm nhạc cổ điển du dương, trên bàn ăn uống linh đình, còn có từng tốp khách ra vào đều là những con em có tiền có thế ở thành phố A.
Mẫn Nhu hơi khó chịu liền nhăn mày, tựa sát vào người Lục Thiếu Phàm không vui hạ giọng thủ thỉ nói: “Không phải là tiệc sinh nhật sao? Tại sao lại nhiều người như thế?”
Lục Thiếu Phàm nhìn một vòng quanh yến tiệc, nhìn ai cũng trò chuyện với nhau vui vẻ nhưng anh lại thiếu đi sự hăng hái, nghe Mẫn Nhu oán trách anh chỉ đảo mắt cưng chìu nhìn cô, nhẹ giọng giải thích:
“Mẫn gia ở trong giới kinh doanh khách sạn của thành phố A được coi là xí nghiệp đi đầu, khắp nơi không biết có bao nhiêu người muốn leo lên cây to này, lần nãy biết chủ tịch Mẫn tổ chức tiệc sinh nhật họ làm sao để cơ hội này vuột khỏi tay mình”
Mẫn Nhu dù không phải người làm ăn, nhưng mối quan hệ ích lợi này cô cũng có nghe, cô đối với việc này cũng chỉ giả vờ ứng phó không thể quay đầu bỏ chạy lấy người, cố gắng làm giảm đi sự có mặt của cô và Lục Thiếu Phàm.
“Tiểu Nhu, Thiếu Phàm, hai đứa tới rồi”
Mẫn Chí Hải đang nói chuyện phiếm nhưng vẫn để ý đến ngoài cửa. Khi thấy Mẫn Nhu cùng Lục Thiếu Phàm xuất hiện thì đôi mắt minh mẫn lóe lên tia sáng mừng rỡ, vội vã chào khách, sau đó đi tới chỗ Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm đang đứng trốn.
Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Mẫn Nhu muốn dùng những lời này để nói Mẫn Chí Hải hôm nay. Dù trên mặt cường tráng có vẻ mệt mỏi nhưng khí sắc vui mừng rõ ràng đã làm thay đổi cả tâm trạng.
Mẫn Nhu đang suy nghĩ nên chúc gì thì Lục Thiếu Phàm đã nghênh đón, dáng vẻ tuấn nhã phi phàm lại khép nép lễ phép, đưa món quà trên tay ra.
“Cha, món quà nhỏ, bất thành kính ý, mong rằng cha sẽ thích”
Lục Thiếu Phàm lễ độ hành xử khiến Mẫn Chí Hải hài lòng gật đầu, cười vỗ vỗ vai Lục Thiếu Phàm, đón nhận ánh mắt hiếu kì từ khắp nơi chiếu tới, tâm trạng ông càng thêm tươi tỉnh.
“Thiếu Phàm, đều là người một nhà cả, cần gì khách khí như vậy”
Mẫn Nhu cảm nhận được vô số ánh mắt chiếu vào người mình, đôi mắt hơi đảo quanh liền nhận ra phần lớn khách khứa đều hướng về cô. Rõ ràng là có người nhận ra Lục Thiếu Phàm cùng với người kế bên bàn tán, tiếng xì xầm lấn áp đi tiếng nhạc du dương.
Trong lòng Mẫn Nhu có chút oán trách Mẫn Chí Hải, nếu không phải lúc nãy ông không cao giọng kêu thì cô và Lục Thiếu Phàm cũng sẽ không trở thành tâm điểm của công chúng. Nhìn nụ cười vui vẻ của Mẫn Chí Hải, Mẫn Nhu cũng không muốn phá hư không khí nên cũng không nói ra suy nghĩ, cô nhìn những đôi mắt kia mà nụ cười trên mặt không xuất hiện nổi.
“Đứa trẻ này là…”
Mẫn Chí Hải cùng Lục Thiếu Phàm bàn chuyện, ánh mắt liếc sang nhìn đứa trẻ bên cạnh Mẫn Nhu, liền mở miệng hỏi, đôi mắt thăm dò nhìn Mẫn Nhu.
Nghe Mẫn Chí Hải nhắc tới Đậu Đậu, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn gương mặt khả ái trong sáng, tâm trang từ từ tốt lên, dịu dàng kéo bàn tay nhỏ của Đậu Đậu, dạy nói:
“Đậu Đậu, gọi ông ngoại đi”
Đậu Đậu chớp đôi mắt đen, nghi ngờ ngó ngó Mẫn Nhu, lại nhìn Mẫn Chí Hải, môi hồng cắn đầu ngón tay tròn trịa. Rõ ràng người ông ngoại này không giống người ông ngoại mà từ nhỏ nó đã biết, nhưng Mẫn Nhu bảo thế nên đành làm theo, giọng nói êm dịu:
“Dạ, cháu chào ông ngoại”
Mẫn Chí Hải nghe một đứa nhỏ dễ thương như vậy gọi mình, gật đầu vui vẻ, một bên đánh giá gương mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Đậu Đậu, một bên lại tán thưởng với Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm.
“Là con nhà ai mà lại xinh như vậy, lại còn rất hiểu chuyện”
Mẫn Nhu giật giật hai mắt, đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm xin giúp đỡ, cô không biết nên làm sao trả lời câu hỏi của Mẫn Chí Hải.
Lục Thiếu Phàm cũng im lặng theo dõi sự biến đổi, nắm tay Mẫn Nhu, trấn an cô. Anh mỉm cười nhìn Mẫn Chí Hải, đối với lời khen không lấy gì làm tự hào đắc ý, dường như những lời ca ngợi đó đã sớm thành thói quen.
“Ông ngoại, cha của Đậu Đậu là Lục Thiếu Phàm, mẹ cháu là Mẫn Nhu!”
Đậu Đậu kiêu ngạo ngẩng đầu, cười toe toét, thản nhiên nói tên cha mẹ mình, giọng nói ngây thơ non nớt của trẻ con lại như một chùy sắt giáng xuống, trong khoảnh khắc, Mẫn Chí Hải còn đang cười tươi bỗng trở nên chấn động.
Sắc mặt ông trở nên lạnh lùng, ánh mắt chất vấn nhìn vẻ mặt bình thản của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu nhìn sắc mặt Mẫn Chí Hải trầm xuống cũng đoán nếu lúc không phải không thích hợp, cô cũng đoán ra Mẫn Chí Hải sẽ lớn tiếng hỏi Lục Thiếu Phàm.
“Rốt cuộc là chuyện gì!”
Giọng nói Mẫn Chí Hải hạ thấp cố kìm lại cơn giận, sự hài lòng dành cho Lục Thiếu Phàm lúc nãy đã hóa thành bất mãn. Món quà cầm trong tay cũng trở nên bỏng rát, ông tùy tiện quăng nó lên chiếc bàn dài, dùng đôi mắt chua xót nhìn Mẫn Nhu, khiển trách Lục Thiếu Phàm.
“Vì sao trước khi cưới không nói là mình đã có con!! Mẫn gia dù không so được với Lục gia nhưng cũng không phải để người ta khi dễ. Bây giờ cậu