
ời, ngón tay còn kẹp điếu thuốc khẽ ném nó sang bên. Sau đó hắn rút từ trong túi quần ra một tờ giấy, trong khung cảnh yên tĩnh tiếng tờ giấy sột soạt mở ra.
“Đưa bút cho cô ta”
Người đàn ông cầm tờ giấy, hạ lệnh cho người kế bên. Sau đó người kia lập tức cầm bút ra vẻ mặc dữ tợn đưa cho Mẫn Nhu. Dù cô đồng ý lấy hay không, cây bút vẫn nằm gọn trong tay.
Lúc này kêu cô cầm bút chẳng lẽ cần cô ký giấy tờ gì sao? Trên người cô có vật gì mà khiến người khác thèm thuồng như vậy?
Đôi mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay tên đàn ông. Đầu Mẫn Nhu lóe sáng, nghĩ tới một khả năng, cũng không khẳng định trăm phần trăm, người kia xem ra chưa tới mức phát điên làm chuyện liều mạng như thế.
Trong bóng tối, Mẫn Nhu ngửi thấy toàn mùi thuốc lá nồng nặc, nhưng so với việc ở chung với đám lưu manh này điểm khó chịu đó cũng chẳng đáng gì. Cô bây giờ chỉ muốn bảo vệ bản thân.
“Nếu muốn sống, thì ngoan ngoãn kí vào tờ giấy đêm”
Người đàn ông ném tờ giấy vào người cô. Tên lưu manh đốt lên điếu thuốc thứ hai, ngọn lửa từ chiếc bật lửa chiếu sáng nửa gương mặt hắn, Mẫn Nhu muốn quan sát thử xem liệu có phải là người mình quen, nhưng bàn tay lại bị ai đó cố định, tức giận quát:
“Con đàn bà thối, mày nhìn cái gì, mau kí tên đi”
Mẫn Nhu dùng sức lắc bàn tay thoát khỏi bàn tay to đang giữ chặt mình, lành lạnh phản bác nói:
“Các người cứ cầm tay tôi như vậy làm sao tôi kí, hơn nữa, giấy bị các người ném xuống đất rồi”
Tên phục vụ bị Mẫn Nhu vặn lại nói không kịp nói lại. Người đàn ông bên cạnh từ nãy giờ không lên tiếng tựa hồ mất kiên nhẫn, giọng nói thô lỗ mang theo vài phần gấp gáp xuyên qua không giang tĩnh lạnh, một con dao sáng kề vào cổ Mẫn Nhu.
“Đừng có lắm mồm như vậy, Tứ Điều mau buông ả ra đi, để cho ả ta kí cho nhanh rồi chúng ta đi, trời lạnh như vậy đứng đây cho chết cóng à”
Cánh tay đang giữ cô cũng biến mất, ngay cả áp lực phía sau cũng lui về sau. Mẫn Nhu né tránh đầu con dao sắc, nghe theo tên đàn ông, cúi xuống nhặt tờ giấy.
Từ cách nói chuyện của tên lưu manh nóng nảy vừa rồi, Mẫn Nhu cũng rõ mọi chuyện, bọn họ chẳng qua vì cần tiền thay người khác ra tay. Dẫn theo đám đông như vậy chẳng qua sợ cô trốn, còn muốn giết người xem ra chúng không có gan, chỉ cần cô ngoan ngoãn kí tên, bọn họ sẽ để cô đi.
“Nơi này tối như vậy nhìn còn không thấy năm ngón tay, làm sao tôi thấy mà biết kí chỗ nào?”
Mẫn Nhu nheo nheo mắt nhìn trên tờ giấy chằng chịt chữ màu đen, trời lại quá tối không thể nhìn thấy nội dung, mày nhíu lại hỏi tên đàn ông cầm đầu, cũng là người đưa cho cô tờ giấy.
“Tứ Điều, mở bật lửa lên để cô ta kí nhanh lên”
Ra kẻ bất an không chỉ mình cô, Mẫn Nhu cười lạnh, ngọn lửa từ từ rọi xuống Mẫn Nhu cũng nhìn thấy nội dung trên giấy. Khi nhìn tiêu đề, bàn tay đang cầm tờ giấy khẽ siết chặt, mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần Mẫn thị.
Nhìn tiêu đồ chình ình trước mắt, Mẫn Nhu cũng không ngay lập tức kí tên mình mà ngẩng đầu lên, ngọn lửa tiếp tục đung đưa, cô đảo mắt nhìn mấy tên đàn ông.
“Dù tôi có kí thì tờ giấy này ngày mai cũng chỉ là giấy vụn. Đến lúc đó, các người sẽ không lấy được một xu nào của kẻ chủ mưu, hơn nữa, còn là tòng phạm, tới lúc đó bị tống vào tù cũng là chuyện tất nhiên”
Mẫn Nhu ung dung nói, trong lòng giận dữ. Bàn tay nắm tờ giấy như muốn xé nát nó, không ngờ, Mẫn Tiệp vì tiền mà phát điên hay tên Will đó chị thị cô ta bày mưu tính kế, dù thế nào cô cũng không thể không hận Mẫn Tiệp.
“Chị ta cho các người bao nhiêu tiền tôi cho gấp đôi, chỉ cần các người thả tôi ra chuyện này coi như bỏ qua. Nếu không tin, tôi có thể lập tức viết chi phiếu đưa cho các người, các người đừng vì một chuyện không đáng mà hại nửa đời sau của bản thân.”
Mẫn Nhu nhận ra trong đám có người dao động, vừa định không ngừng thuyết phục thì tên phục vụ sau lưng cô lớn tiếng nói;
“Đừng tin con đàn bà này, cô ta chẳng qua muốn lừa gạt chúng ta. Muốn mượn tay chúng ta bắt được kẻ chỉ thị, sau đó giăng lưới bắt hết chúng ta”
Mẫn Nhu không ngờ tâm tư của mình bị nhìn thấu. Mắt thấy mấy tên khác bừng tỉnh cả người phát giận, con dao lần nữa ép sát tới, cô lựa chọn đẩy nắp viết tỏ ra tiếc nuối nói:
“Lòng tốt lại bị xem như lừa gạt. Các người đã khăng khăng như vậy, tôi cũng không nói nữa, chỉ cần ký là được chứ gì, sau đó tôi có thể đi đúng không?”
Mẫn Nhu lấy giả loạn thật khiến mấy tên đàn ông ngui giận. Khi Mẫn Nhu ký tên mình lên giấy, đem nó trả lại thì tên cầm đầu liền giật lấy quan sát một hồi rồi nhét vào túi quần.
Chuyện chiếm giữ cổ phần Mẫn thị, cô không quan tâm, so với sinh mạng mình cô sẽ đồng ý trao cổ phần ra. Chỉ là, Mẫn Nhu không ngờ Mẫn Tiệp lại ác độc như vậy, cả người Mẫn Nhu rét run, cảm giác hận thù nảy sinh.
Đằng sau gương mặt dịu dàng trìu mến kia lại che giấu một tâm hồn dơ bẩn, một linh hồn ác độc xấu xí.
Mẫn Nhu xoay người, không để ý đám lưu manh, sắc mặt băng lạnh, nhìn tên đàn ông chắn đường cô, đối phương khẽ giật mình sau đó ngượng ngùng nói:
“Cứ đi như vậy sao Lục phu nhân, chuyện cũng không dễ vậy đâu”
Trước mắt lóe sáng một cái, Mẫn Nhu