
đều khắc ghi trong lòng, dù là cô thuận miệng nói đùa cũng như vậy.
Rõ rang đã ăn đến no căng bụng, nhưng cô không hề thấy khó chịu, ngược lại còn cười rất hạnh phúc, có lẽ đây là chiếc bánh bao ngon nhất mà cô được ăn.
Dưới sự giúp đỡ của dì Mai, Mẫn Nhu rửa mặt một lượt, đang định tìm chút sách báo xem thì cửa phòng bị đẩy vào. Lần lượt bước vào là Chân Ni và cả Thấm Tấn Hàm đang mặc áo bác sĩ, hai người thấy Mẫn Nhu đã tỉnh trong lòng cũng vừa vui vừa áy náy.
Mẫn Nhu gặp chuyện không may ở hôn lễ hai người. Quan trọng hơn, Lục Thiếu Phàm vì giúp Thẩm Tấn Hàm tiễn khách mà để Mẫn Nhu một mình, do đó có kẻ thừa cơ bắt cóc làm Mẫn Nhu bị thương, chuyện như vậy hai người cũng không dám gặp mặt Mẫn Nhu ngay cả Lục gia, trong lòng vẫn áy náy trách bản thân.
Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ lung túng của hai người liền nhận ra họ vẫn cảm thấy có lỗi. Cô cũng không giận Chân Ni và thẩm Tấn Hàm, có một số chuyện xảy ra cũng không thể tránh được, chẳng qua nó xảy qua đúng lúc quá thôi.
Chân Ni nhìn bàn tay của Mẫn Nhu quấn chặt băng, nước mắt rơi xuống ào ào, khác xa với tính cách sảng khoái người thường, cuối cùng Mẫn Nhu làm bệnh nhân mà phải đi an ủi ngược lại người thăm bệnh.
Mẫn Nhu nghĩ thầm, cô ấy cứ khóc như vậy người đàn ông phía sau cũng không thể bình tĩnh được nữ, thấy vẻ lo lắng đau lòng lại do dự không tiến lên an ủi Chân Ni của Thẩm Tấn Hàm. Cô dùng tay lau nước mắt cho Chân Ni, rồi nhẹ giọng trấn an: “Đừng khóc mà, hiện tại mìnã không sao rồi?”
Mẫn Nhu cũng không dám nói mình khỏe hẳn, giờ nói thế Chân Ni liền ngưng khóc, bực tức đập mạnh tay xuống giường, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Nhu, cậu đừng lo, loại chị em như vậy thà không có còn hơn, lần này nếu có ai dám đứng ra che chở cho cô ta, mình sẽ bảo lão gia tử làm chỗ chống lưng cho cậu.
Chân Ni còn muốn tiếp tục phát biểu những lời nói đầy nghĩa khí thì bị đánh vào ót, lấy tay che nơi bị đánh, Chân Ni vội vàng quay đầu, trừng mắt nhìn vẻ mặt Thẩm Tấn Hàm như đang giáo huấn trẻ con.
“Sao anh đánh em, em nói gì sai sao. Cô ta đột nhiên biến mất nhất định có người giúp đỡ, nếu không cảnh sát nhiều như thế sao không bắt được cô ta? Chẳng lẽ cô ta biết độn thổ sao?”
Trên gương mặt Thẩm Tấn Hàm rất nghiêm túc, dù đánh Chân Ni anh ta cũng đau lòng nhưng không hề binh vực, mà lắng giọng nói: “Có một số việc chỉ cần biết là được không cần nói ra, lỡ bị người khác nghe thấy người ta sẽ hiểu sai nghĩa, biết đâucòn lợi dụng nó gây bất lợi”
Mẫn Nhu đồng ý với cách nói Thẩm Tấn Hàm, quan hệ hai nhà Lục- Thẩm vẫn khiến người khác đoán không ra. Chuyện Lục Tranh Vanh và ông Thẩm đánh nhau ai cũng biết, hai người ở quân khu thường xuyên bất hòa cũng lan truyền khắp nơi, chỉ sợ chẳng qua hai người đang giả vờ tạo đạn khói.
Nếu vì chuyện Mẫn Tiệp mà hai nhà liên thủ, sợ rằng gây ra không ít đàm tiếu, họ lợi dụng chuyện này gây khó dễ cho Thẩm gia và Lục gia, tới lúc đó việc xử phạt Mẫn Tiệp cũng không có ưu thế, loại việc lấy quyền thế ép người này chắc chắn bị xã hội lên án, đến lúc đó sẽ có một số người đứng về phía Mẫn Tiệp.
Chân Ni mỗi lần quan tâm ai lại loạn lên, bị Thẩm Tấn Hàm dạỵ bảo cũng ngay lập tức thức thời, sua lưng đổ mồ hôi lạnh. Cô không trách Thẩm Tấn Hàm ngược lại còn cảm kích, sau đắc ý nhướng mày trên mặt viết, “Nhìn vẻ mặt như khỉ của anh mà cũng hiểu được những đạo lý thâm sâu đó sao?”
Mẫn Nhu cũng biết được một số việc từ Thẩm Tấn Hàm và Chân Ni. Thứ nhất sau khi cô nhập việc, những kẻ bắt cóc cô đã bị bắt, thứ hai người đứng sau lưng quả nhiên là kẻ hận cô nhất Mẫn Tiệp, thứ ba, Mẫn Tiệp mất tích, cảnh sát ban bố lệnh truy nã mà vẫn không tìm được
Chương 98
“Nhu cậu yên tâm đi dù có phải đào sâu ba thước đất mình cũng không để cô ta bỏ trốn nữa”
Chân Ni nắm chặt tay Mẫn Nhu, khi nhận ra bàn tay phải Mẫn Nhu cứng đơ gương mặt liền lo lắng quay đầu hướng về Thẩm Tấn Hàm, tìm kiếm một lời giải thích.
Dù Thẩm Tấn Hàm không phải bác sĩ ngoại khoa chuyên về tay nhưng khoác áo bác sĩ vào thì lời nói cũng có sức thuyết phục hơn so với người khác, thậm chí Mẫn Nhu còn hi vọng Thẩm Tấn Hàm trả lời Chân Ni sẽ cho cô kết quả an tâm.
Mắt Thẩm Tấn Hàm lướt qua Chân Ni, nhìn miếng băng trắng quấn trên tay Mẫn Tiệp, ánh mắt cũng mờ mịt như những vị bác sĩ hôm qua, an ủi mỉm cười nói: “Vết thương của chị dâu chạm vào thần kinh nơi cổ tay, bây giờ chỉ mới vừa phẫu thuật xong cho nên sẽ không cảm thấy được gì, sau này sẽ bình phục lại thôi”
Mẫn Nhu đón nhận ánh mắt cổ vũ của Thẩm Tấn Hàm, giống như giữa mây mù nhìn trời xanh, môi cong lên xoa xoa tay Chân Ni, nói cảm ơn Thẩm Tấn Hàm: “Cảm ơn cậu, Tấn Hàm”
“Nhu, cậu sao lại cám ơn anh ấy chứ, anh ấy chẳng làm được gì cả, phải rồi, cậu còn thấy không khỏe chỗ nào nữa không?”
Mẫn Nhu có vẻ không kịp phản ứng khi Chân Ni đổi đề tài, lông mày nhíu lại, cười lắc đầu, ngoại trừ cổ tay vẫn còn đau âm ỉ thì cơ thể cô vẫn hoạt động bình thường.
Chân NI thấy gương mặt tái nhợt của Mẫn Nhu đã hồng hào hơn cũng an tâm thở nhẹ, tay xoa xoa ngực miệng lẩm bẩm: “Không sao là tốt rồi, nếu không sẽ t