XtGem Forum catalog
Lương tiên khó cầu

Lương tiên khó cầu

Tác giả: Nguyệt Lạc Tử San

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323605

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

ả mọi người đều nhìn về phía sườn dốc cách đó không xa, hít một hơi thật dài.

Những Ti chiến tinh quân đã nhìn quen cảnh máu tanh, giờ cũng không khỏi sửng sốt.

Đứng trên sườn núi kia là một người máu, trường sam đỏ tươi, đứng thẳng tắp, như không hề nhúc nhích, trường sam rách nát đến không còn hình dạng, từng mảnh rũ xuống, mặt đất dưới thân, đỏ thẫm. Trong không khí mùi máu tươi tản ra nồng đậm. Đó không phải hồng y, rõ ràng là đã bị máu nhuộm mà thành.

Diễn Kỳ ngây người, không dám tin người đứng trên sườn núi kia lại là nàng ta.

“Tôn chủ….” Lục Thủy chần chừ gọi một tiếng, cầu nguyện rằng cảnh trước mắt kia chỉ là một ảo ảnh của nàng mà thôi.

Nhưng thân ảnh đẫm máu kia, nghe tiếng nàng gọi, mà từ từ quay đầu lại, chần chờ nói : “Lục Thủy?”

Đó là một khuôn mặt bình phàm không có chút nào đặc biệt, lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, cơ thể hơi lung lay, như chỉ thổi một cái thôi cũng ngã, thế nhưng nàng lại cười, khóe miệng hiện ra nét cười mờ nhạt, toàn thân đẫm máu, nhưng khuôn mặt lại cười đến bình yên, khiến cho người ta kinh hãi.

“Tôn chủ!” Lục Thủy không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, chạy tới. Muốn ôm lấy người đầy máu trước mắt, lại sợ khiến nàng bị thương, tay giơ lên một hồi lâu lại chậm chạp không dám đặt lên người nàng.

“Tôn chủ, người… người… ta….” Âm thanh nghẹn ngào, cuối cùng chỉ biết rơi nước mắt.

Thiên Âm lại chẳng hề để tâm, cười yếu ớt : “Không có việc gì”.

Diễn Kỳ như cảm thấy trong ngực mình nhói lên một cái, nàng còn cười được sao? Trong lòng phút chốc càng thêm phiền muội, muốn ngay lập tức tìm một người lôi ra phát tiết. Quay đầu liếc thấy Ti Dược tinh quân đứng sau, chỉ tay về phía thân ảnh đâm máu kia, ném ra hai chữ mệnh lệnh : “Đi xem”.

Ti Dược mới định thần lại từ trong khiếp sợ, lĩnh mệnh đi tới bên người Thiên Âm, nắm lấy mạch tượng, kiểm tra thương thế.

Hồi lâu mới thở dài nhẹ nhõm nói:

“Sơn chủ chỉ là bị kinh khí làm bị thương da thịt, không phải vết thương gì lớn, rửa sạch, đắp thuốc sẽ lành, vài hôm nữa sẽ tốt hơn”. Thương thế này không đáng sợ giống bề ngoài, vết thương da thịt đối với thần tiên mà nói căn bản không đáng nhắc đến, chỉ là…

Diễn Kỳ gật đầu, đầu mày luôn nhíu chặt giờ mới có thể giãn ran, nhìn thấy Thiên Âm người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại nói thêm một câu : “Vậy lập tức đưa cô ta tới phủ của ngươi, tận lực kê đơn thuốc chữa thương tốt một chút, mau chóng trị hết”.

Ti Dược lập tức đáp lời.

Diễn Kỳ vốn muốn giải thích vài câu nguyên nhân tới trễ, lại thấy Thiên Âm kiên quyết quỳ gối phúc thân, trên người có vết thương nên cử động hơi cứng nhắc, nhưng lễ nghi chu đáo đến mức tìm không ra nửa phần khiếm khuyết: “Cảm tạ Thái tử, không cần đâu, Thiên Âm đã không sao rồi”.

Lời giải thích đã tới miệng, trong nháy mắt bị chặn lại.

Trong lòng y đã nghĩ tới trăm ngàn phản ứng nàng có thể có, thậm chí đã chuẩn bị xong xuôi nếu nàng ta làm ầm lên, chửi mắng y vong ơn bội nghĩa, nhưng y không thể nào ngờ tới một câu nói thản nhiên đến vậy, cảm tạ!

Nhất thời lửa giận bùng lên, bàn tay đột nhiên nắm chặt.

Hay, hay cho câu cảm tạ! Nàng ta quả là đã phủi sạch chuyện trước đây của hai người không còn một mống, nhìn y như kẻ qua đường!

Khiến cho lo lắng của y trở nên buồn cười cực điểm.

Đang bước đi mạnh mẽ thì dừng lại: “Dĩ nhiên nên như vậy, vẫn là bản thái tử nhiều chuyện!”. Xoay người phất tay áo, y hừ lạnh một tiếng : “Chúng ta đi”.

Thoáng chốc đã cưỡi mây bay đi, Ti Dược lấy ra một ít linh đan dặn dò vài câu, trù trừ hồi lâu mới nói : “ Sơn chủ, vết thương này của người…Thôi, ngày mai ta lại tới Thanh Vân xem kỹ”. Vừa nói vừa nhìn nàng vài lần, rồi theo bát phương tinh tú rời đi.

Diệm Sơn trong nháy nhắt chỉ còn lại nàng và Lục Thủy.

“Tôn chủ, chúng ta trở về thôi”. Lục Thủy nghẹn ngào, không kìm được nước mắt khi nghĩ tới chưa bao giờ chủ tử có bộ dạng như nay.

“Ta không sao, mà Viêm Hoàng, con bé…”

“Con bé không có gì đáng ngại”. Biết nàng lo lắng, Lục Thủy vội vàng giải thích : “Vẫn đang ở chỗ của Ti Dược, ngày mai có thể tỉnh lại, Thanh Sơn ở lại chăm sóc Viêm Hoàng rồi”.

“Ừ…vậy là tốt”. Nàng thở phào một cái : “Về thôi”.

Lục Thủy tiến lên một bước định đỡ lấy thân hình lảo đảo sắp ngã của Thiên Âm.

Nhưng lại thấy Thiên Âm đột nhiên giơ tay lên, quờ quạng phía trước, hồi lâu mới bắt được tay Lục Thủy.

Lục Thủy chỉ thấy lòng mình như bóp chặt, ngơ ngác nhìn người trước mắt : “Tôn chủ, ngài….”

Nàng lại cười nhẹ, mơ hồ đến mức không dấu vết.

“Lục Thủy, ta hình như… không nhìn thấy”.

Chương 14

Ti Dược tới Thanh Sơn rất nhiều lần, không biết là do hắn thương hại người phàm như nàng, hay vì Diễn Kỳ đặc biệt giao cho. Tuy là qua quá trình điều trị, vết thương của nàng đã tốt hơn nhiều, nhưng Ti Dược lại cứ liên tục tới thăm, mỗi lần đều mang theo thuốc trị thương đến, hắn không hề nói gì về đôi mắt của nàng, nhưng trong mấy câu nói cũng có thể đoán ra, bị thương tới sinh hồn, vô phương cứu chữa.

Thiên Âm mơ hồ linh cảm, không chỉ một kiếp này, chỉ sợ về sau nàng sẽ không nhìn thấy nữa.

Viêm Hoàng từ lần đó trở đi cũn