Má nó! Dương Đỉnh Phong

Má nó! Dương Đỉnh Phong

Tác giả: Đại Ôn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322300

Bình chọn: 7.00/10/230 lượt.

vẻ, gắp thức ăn cho Đỉnh Phong, cười không khép miệng.

Kết quả cuối cùng là, khi Đỉnh Phong về, phải nhờ Bội Chi dìu. Trước khi đi, cô còn nói với Tiêu Hoa và Hà Trân: “Cảm ơn cô chú đã khoản đãi”.

Tiêu Hoa vui vẻ nói: “Cô bé về sau thường xuyên đến nhé, chú rất thích cháu!”.

Chương 20

Hà Trân cũng nói: “Cô bé, về sau nhìn thấy cô nhất định phải gọi chị, chị sẽ càng thích em!”.

Tiêu Mộc ở bên, bất đắc dĩ nói: “Ba, mẹ”.

Hà Trân cười cười: “Được rồi, Tiêu Mộc tiễn Đỉnh Phong, Bội Chi cháu về sớm đi, để Tiêu Mộc đưa Đỉnh Phong đi là được rồi”.

Bội Chi gật đầu một cái, nói khẽ với Đỉnh Phong: “Nắm lấy cơ hội, gần gũi với Tiêu Mộc nhiều vào”.

Đỉnh Phong ra dấu “OK”.

“Chú, cô, gặp lại sau!”. Đỉnh Phong đi sau Tiêu Mộc, quay đầu lại chào chào.

Đi được khoảng mười mét, Đỉnh Phong muốn nâng bụng như phụ nữ có thai, nguyên nhân là hôm nay cô đã ăn bốn bát cơm.

Chú Tiêu vẫn gắp thêm thức ăn, với lại cô không quản được cái miệng, ăn rất nhiều.

Nếu như ngày mai mình chết, nhất định trên TV sẽ đưa tin, một nữ sinh vì ăn uống quá độ nên bất đắc kỳ tử, cha của nữ sinh rất đau lòng. Trên TV còn nhắc nhở, một bữa không nên ăn quá nhiều.

Thấy Tiêu Mộc cách mình càng ngày càng xa, Đỉnh Phong bỏ qua suy nghĩ muốn đi cùng một hàng với anh, yên lặng đi đằng sau anh với tốc độ nhanh như rùa.

Có lẽ, cô chỉ có thể yên lặng nhìn anh mà thôi.

Từ cổ chí kim, mỹ nam và mỹ nữ mới là trời sinh một đôi, còn cô chỉ là một hạt thông.

Ai.

Đột nhiên cánh tay bị người kéo, Đỉnh Phong ngẩng đầu lên, giật mình, tròn mắt nhìn Tiêu Mộc.

Đôi mắt Tiêu Mộc vẫn mang theo sự lạnh nhạt, anh nói: “Vừa rồi em vẫn được Bội Chi dìu, ăn quá nhiều đúng không? Ba anh chỉ cần nghe thấy người khác khen ông nấu ngon, sẽ thường xuyên gắp thức ăn cho người đó. Để anh đỡ em đi, hình như là em không được thoải mái”.

Trái tim Đỉnh Phong cảm thấy ấm áp, cúi mặt, gật đầu một cái.

“Ngại quá”. Tiêu Mộc nói.

“Hả? Cái gì?”. Đỉnh Phong ngây ngô hỏi.

“Vừa rồi mẹ anh nói em…”. Tiêu Mộc dừng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bà ấy là người như vậy, có lúc tính tình hơi trẻ con”.

Mắt Đỉnh Phong chứa ý cười: “Em lại cảm thấy rất tốt, chú Tiêu và cô rất hòa thuận. Ba em cũng rất trẻ con nhưng em rất thích ông”.

Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, khóe miệng khẽ nâng lên, nhẹ nhàng nói: “Ba anh rất thích em, sáng sớm hôm nay ông về nhà nói là đã gặp em, cảm thấy em có thể trở thành bạn vong niên”.

“Phụt —— Chú Tiêu nói như vậy sao? Vậy là em có phúc rồi”. Đỉnh Phong cười, cảm giác mình ăn nhiều thức ăn như vậy cũng đáng!

Tiêu Mộc liếc nhìn Đỉnh Phong, lạnh nhạt nói: “Mẹ anh chỉ cần người khác khen bà ấy trẻ là sẽ rất vui vẻ nhưng mà ba anh rất ít khi thấy thích một người như vậy”.

Đỉnh Phong vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy thì anh nói với chú giúp em, em cũng rất thích chú, em giao định là bạn vong niên với chú rồi”.

Tiêu Mộc mấp máy khóe môi, tóc khẽ rơi trên má: “Ừ”.

Đỉnh Phong nhìn một bên mặt của Tiêu Mộc, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.

Đi đến cửa chung cư, anh chàng bảo vệ vẫn đứng ở đó.

Đỉnh Phong rất muốn rống mấy câu ——

Anh ta có thể đừng dùng ánh mắt kinh hãi đó để nhìn bụng của cô không?

Anh ta có thể đừng dùng ánh mắt bội phục để nhìn Tiêu Mộc không?

Anh ta có thể đừng dùng ánh mắt cực kì bi thảm để nhìn cô và Tiêu Mộc hay không?

Khốn kiếp!

Tiêu Mộc nhìn anh chàng bảo vệ, khẽ nhíu mày.

Anh chàng bảo vệ lập tức dời ánh mắt, ra vẻ là người vô sự, ngâm nga khúc ca, lại lấy cái hộp chứa dầu heo của mình, soi gương nhìn chính mình.

Đỉnh Phong: “… …… …”. Rất tốt, được chưa?

Cách chung cư khoảng mười mấy bước, Tiêu Mộc bắt một chiếc xe taxi, đỡ Đỉnh Phong ăn no quá ngồi xuống.

Khuôn mặt người lái xe rất hiền, có vẻ là người hay nói, cười híp mắt nhìn Đỉnh Phong và Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc và Đỉnh Phong còn chưa nói là đi đâu, người lái xe nói: “Đi bệnh viên trung tâm đúng không? Bụng lớn thế này cũng phải năm tháng rồi. Có phải vợ chồng son mới kết hôn không, nhìn rất hạnh phúc”.

Mặt Đỉnh Phong đỏ lên, cúi thấp đầu nhìn cái bụng nhô ra của mình, mặt càng nóng.

Ngược lại Tiêu Mộc vẫn rất bình tĩnh nói: “Đến chung cư XX”.

Người lái xe giật mình nhìn Đỉnh Phong, nói: “Bụng cô ấy lớn như vậy, không đến bệnh viện kiểm tra một chút?”.

Đỉnh Phong ngẩng đầu nhìn người lái xe, xấu hổ nói: “Chú à, cháu chỉ ăn hơi nhiều thôi”.

Người lái xe nhìn bụng Đỉnh Phong, yên lặng mười giây, sau đó nói: “Cô bé, lần sau đừng ăn quá nhiều, cũng phải nhớ đến cái mạng của mình nữa!”.

Đỉnh Phong xấu hổ: “Lần sau cháu sẽ cố gắng ăn ít hơn”.

Người lái xe gật đầu, đạp chân ga.

Đỉnh Phong lén nhìn Tiêu Mộc, thấy anh nhìn chằm chằm vào phía trước, cảm thấy hơi thất vọng.

Trong đầu đang suy nghĩ đề tài để nói thì thấy ngòn tay thon dài cầm thuốc tiêu hóa đưa cho mình.

Đỉnh Phong ngẩng đầu lên, Tiêu Mộc vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước, thản nhiên nói: “Trở về uống chút thuốc tiêu hóa, sẽ dễ chịu hơn”.

Đỉnh Phong gật đầu, cầm thuốc tiêu hóa trong lòng bàn tay.

“Tiêu Mộc, lần sau rảnh em sẽ mời anh ăn cơm”. Đỉnh Phong lấy dũng khí nói.

Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, lạnh nhạt hỏi: “Tạ


XtGem Forum catalog