Duck hunt
Má nó! Dương Đỉnh Phong

Má nó! Dương Đỉnh Phong

Tác giả: Đại Ôn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322604

Bình chọn: 9.00/10/260 lượt.

đình mình, giờ đã không còn được như vậy nữa, xem cô ta còn có thể kiêu ngạo thế nào?

Đỉnh Phong vừa bước tới phòng học, đột nhiên có mấy người bỗng dưng vọt tới, suýt chút nữa thì nhào lên cả người cô.

Đôi mắt phượng của Lý Gia Nhạc lóe lên tia mừng rỡ: “Đỉnh Phong, rốt cuộc thì cậu cũng đã đến trường rồi, chị đây nhớ cậu muốn chết, không ai ngồi chung bàn với tớ, thật là cô đơn quá!”

Bội Chi bẹo má Đỉnh Phong, nói: “Xuất viện cũng không báo trước một tiếng, thiệt là, hôm nay tớ sẽ nhéo đỏ mặt cậu luôn!”

Còn có mấy nữ sinh bình thường vẫn luôn có quan hệ tốt với cô nữa.

Đỉnh Phong nhìn mọi người, nở nụ cười nói: “Chẳng phải là tớ vẫn còn rất tốt đó sao?”

“Đúng vậy, rất tốt, rất tốt nha, mặt vẫn tròn như vậy!” Lý Gia Nhạc cười hắc hắc.

“Trời ạ, Đỉnh Phong, tớ cảm thấy hình như cậu lên cân rồi!” Bội Chi nhíu mày, buông lời đả kích.

Đỉnh Phong đứng im tại chỗ, quay một vòng, rồi lại cúi xuống nhìn eo của mình, buồn bã nói: “Cậu không nói thì tớ cũng không phát hiện, cậu nói một cái thì tớ lại phát hiện, hình như là eo đã to thêm một vòng rồi.”

Bội Chi ghé sát vào tai Đỉnh Phong nói: “Nếu cậu cứ tiếp tục béo lên như vậy, tớ tin rằng Tiêu Mộc sẽ không chấp nhận cậu đâu!”

“. . . . .Được rồi, tớ sẽ giảm cân mà.” Đỉnh Phong bất đắc dĩ nói.

“Trương Cường Quân đang tới, tất cả về chỗ ngồi mau lên!” Cán bộ lớp lên tiếng nhắc nhở.

Đỉnh Phong nhìn Bội Chi, khẽ nói: “Bội Chi, cám ơn cậu!”

Diêu Bội Chi đương nhiên là hiểu được ý tứ của Đỉnh Phong, trước khi trở về chỗ ngồi, cô nhẹ nhàng nói một câu với Đỉnh Phong: “Chuyện này, cũng có công lao của giáo sư Từ và Tiêu Mộc ~”

Đỉnh Phong sửng sốt, xách cặp trở về chỗ ngồi của mình.

Cô không nghĩ tới Tiêu Mộc vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt hờ hững như vậy, đối với bất cứ chuyện gì anh cũng không để trong lòng, vậy mà lại làm như thế, bởi vì cô.

Đỉnh Phong cười khúc khích.

Chẳng qua là, Từ Sinh. . . . .

Thì ra là anh ta không chỉ nói cho vui mà thôi.

Tâm tình của Đỉnh Phong lại trở nên rối bời.

. . . . . . . .

Để có thể tiếp tục ở gần Tiêu Mộc, Đỉnh Phong cũng không vì cuộc thi đã kết thúc mà bỏ buổi học thêm ngày chủ nhật.

Hôm nay vẫn như mọi khi, sau khi kết thúc buổi học, Tiêu Mộc nói muốn tiễn cô trở về.

Đỉnh Phong không chút do dự liền đồng ý.

Dọc theo đường đi, bọn họ vẫn tìm đề tài để nói chuyện, cũng không có cảm giác tẻ nhạt, nhìn Tiêu Mộc và mình dần dần trở nên thân thiết, Đỉnh Phong đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, liền quay sang hỏi: “Tiêu Mộc, bây giờ chúng ta có thể coi là bạn bè đúng không?”

Vốn cho rằng có để nhận được một câu trả lời khẳng định, lại không ngờ Tiêu Mộc hình như là đã bỏ quên mất cô, không hề lên tiếng.

Đỉnh Phong có chút thất vọng, cười cười tự giễu.

Cô cười mình ngây thơ, cho là chỉ cần nói chuyện với người ta mấy câu là đã có thể trở thành bạn bè, cho là người ta mới giúp mình một việc đã có thể coi như bạn bè, suy cho cùng, cũng chỉ là xuất phát từ phía cô mà thôi.

Cô cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có chút buồn bực, xe vẫn còn chưa chạy tới cổng của tiểu khu thì cô đã bảo tài xế dừng lại.

Đỉnh Phong cũng không hề nói lời tạm biệt với Tiêu Mộc đã trực tiếp rời đi.

Cô hận cái tính cách này của mình.

Bước đi trên con đường vắng vẻ, những tán cây đã che kín hơn nửa bầu trời, đột nhiên có tiếng động truyền đến bên tai, Đỉnh Phong quay đầu về phía phát ra âm thanh này.

Vậy nên, cô đã trông thấy cảnh tượng hai người đàn ông đang ôm hôn nhau ở dưới bóng râm.

Một người thân thể cao lớn, đè một người vóc dáng thấp bé ở trên tường, cả hai đều mặc âu phục màu đen, không nhìn rõ mặt mũi thế nào.

Hai người hôn nhau say đắm, ngay cả Đỉnh Phong bước vào cũng không khiến cho bọn họ phân tâm.

Đỉnh Phong chỉ cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, không rõ là loại cảm giác gì.

Chỉ thấy cái người vóc dáng cao lớn này, tại sao lại quen mắt như vậy?

Đỉnh Phong vừa đi vừa nghĩ.

“SUN, tôi muốn đi về, Đỉnh Phong sắp trở về rồi. . . . .” Giọng nói yếu ớt của tiểu thụ truyền đến, âm thanh còn mang theo một chút hương vị thích thú, lại có chút cảm giác cấm dục.

“Giáo sư, thầy không ghét loại cảm giác này đúng không?” Tiểu công hôn nhẹ rồi ngậm vành tai của tiểu thụ, đôi mắt hoa đào mang theo một chút trêu đùa: “Thật ra thì thầy cũng thích em đúng không?”

Tiểu thụ không lên tiếng, nhưng tiếng thở dốc đã tiết lộ câu trả lời của trái tim hắn.

“SUN, tôi thật sự muốn đi.”

Từ Sinh tà mị cười một tiếng: “Vậy, thầy hãy hôn em một cái, em sẽ để thầy đi.”

Tiểu thụ đỏ mặt, lại nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn.

“Sáng sớm mai, thầy hãy ở nơi này chờ em.” Từ Sinh không nhịn được, đưa đầu lưỡi ra hôn sâu thêm một chút.

Tiểu thụ đỏ mặt khẽ gật đầu.

“Vậy để em tiễn thầy một đoạn đường.” Từ Sinh vòng tay ôm eo tiểu thụ, nhẹ nhàng thổi hơi vào tai hắn.

“SUN. . . .em đừng như vậy. . . . .” Ánh mắt của tiểu thụ đột nhiên trông thấy một người đang đứng cách đó không xa, đôi mắt dần dần trợn to: “Đỉnh. . . .Đỉnh Phong. . . . .”

Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh hơi lóe lên, nhưng lúc nhìn thấy Đỉnh Phong, lại giống như không hề có một chút kinh ngạc n