pacman, rainbows, and roller s
Ma Nữ Trường Star

Ma Nữ Trường Star

Tác giả: Stupidgirl2610

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321872

Bình chọn: 9.5.00/10/187 lượt.

át….Ba nó tát nó làm nó ngã xuống đất._Ông ơi!-Mẹ nó khóc._…..-Nó không nói gì đứng lên lau máu ở khóe môi._Con lên lầu đi mai tỉnh táo rồi nói chuyện sau.-Mẹ nó chạy lại khi thấy ba nó nổi nóng._Tôi không thiết ở trong cái nhà này nữa.Tôi ghét căn nhà này.Tôi ghét sự cô đơn lạnh lẽo trong căn nhà này.Tôi ghét ông bà-Nó hét rồi vùng chạy ra khỏi nhà.Nó chạy ra khỏi nhà rẽ vào quán bar vì bây giờ nó chẳng biết phải đi đâu.1h sáng.Nó ra khỏi quán bar trong tình trạng say mèm.Trên đoạn đường vắng dưới ánh đèn đường nó bước đi từng bước chao đảo và nặng nề.Tim nó đang rất đau như có ai bóp vào vậy.Nó đã khóc rất nhiều tưởng rằng khóc thì sẽ quên khóc thì sẽ nhẹ nhỏm hơn nhưng càng khóc thì quá khứ của nó lại trở về khiến nó càng đau thêm._Nè!Sao lại đi 1 mình vậy?Khuya rồi sao không ở nhà mà lại ra đường vậy?-Một giọng nói vang lên đằng sau nó nhưng nó không nghe thấy._Nè tôi gọi cô có nghe không hả?-Hắn níu lấy vai nó._Bỏ….ra….anh….là….ai vậy?-Nó lè nhè._Cô say à.-Hắn thắc mắc._Ồ…..là…..anh….đó….hả…..oan gia của…..hức….tôi….đây mà…..say anh bảo tôi……say đúng tôi đang…..đang rất say đấy…..thì sao?-Nó lấy tay vỗ vào mình._Nè cô say rồi nhà cô ở đâu để tôi đưa về.-Hắn lấy tay đỡ lấy nó vô tình hắn thấy mắt nó đỏ hoe và sưng húp._Cô đang khóc đấy à?-Hắn ngạc nhiên vì hắn tưởng nó là 1 đứa con gái mạnh mẽ sao lại có thể khóc đến nổi mắt đỏ hoe như vậy._Bỏ….tôi…..ra……anh đi đi…..đừng….quan tâm….đến tôi-Nó gạt tay hắn ra._Ọe….ọe….ọe.-Nó đang nôn có lẽ nó đã uống quá nhiều._Có sao không?-Hắn lấy tay vỗ vỗ lên lưng nó.Nó dường như tỉnh táo được 1 chút._Cô đang buồn à?Lên xe đi._Không anh đi đi tôi muốn đi dạo một chút tôi không muốn về nhà lúc này._Ai bảo tôi đưa cô về.Lên đi tôi đưa tới chỗ này.Nhanh không tôi dùng biện pháp mạnh.-Hắn quát.Nó đành miễn cưỡng lên xe nó cũng chẳng muốn đôi co với hắn với lại nó muốn biết tên này đang định giở trò gì. Và thế là hắn bắt đầu phóng nó ngồi đằng sau im lặng.Gió trời khiến đôi vai nó lạnh buốt nhưng tim nó thì hình như đang ấm dần lên.Mặc dù nó với hắn ngồi cách 1 khoảng cách nhưng nó vẫn cảm thấy hơi ấm từ hắn.Nó ước gì nó có thể ngồi gần lại để hắn sưởi ấm cho mình sưởi ấm trái tim lạnh giá của nó._Tới rồi đó xuống đi.Nè cô bị gì thế?-Hắn quơ quơ tay trước mặt nó._Hả???Hả-Nó giật mình.Nhưng điều làm nó giật mình hơn, trước mặt nó là 1 con sông bình lặng có đám lục bình trôi dạt.Không gian ở đây thật tĩnh lặng giống như con sông bên hông trường nó vậy nhưng ở đây đẹp hơn nhiều._Sao đẹp quá phải không?Ngồi xuống đây đi.-Hắn cười rồi kéo tay nó ngồ xuống đám cỏ non xanh mướt._Mỗi lúc buồn tôi hay ra đây cô là người đầu tiên tôi đưa tới đây đấy._Vậy à xem ra anh cũng là người lãng mạn đấy chứ?-Nó trêu hắn nhưng giọng vẫn lạnh tanh không 1 cảm xúc._Cô đang buồn à?-Hắn hỏi._Đâu có.-Nó nói dối._Mắt cô đỏ hoe lên như vậy mà bảo là không buồn.-Hắn dỗi._Tại tôi đang bị đau mắt đấy thôi.-Nó chối nhưng hắn biết là nó đang gạt hắn nó tưởng hắn là trẻ con hay sao mà có thể nói vậy nhưng thôi hắn cũng không muốn hỏi._Tại sao mình lại quan tâm tới nhỏ này làm gì rồi còn đưa nó tới đây nữa.Tại sao mình lại làm cái trò ngu ngốc như vậy?Chẳng lẽ mình thích nhỏ.Không mình không thể nào thích 1 con nhỏ quậy phá chuyên gia chọc phá người khác như vậy được.-Hắn đang đấu tranh tư tưởng với trái tim mình._Tại sao hắn lại đưa mình tới đây mà tại sao mình lại theo hắn tới đây chứ.Như lúc này đây mình với hắn đang ngồi cách nhau 1 khoảng cách rất xa nhưng mình vẫn cảm thấy bình yên và được che chở.Tại sao???Tại sao????-Nó cũng có hàng chục câu hỏi trong đầu nhưng chẳng thể có câu trả lời.Nó và hắn chẳng ai nói với ai câu nào.Một không khí bao trùm tụi nó.Nó cứ nhìn ra con sông trong mắt chứa 1 nỗi buồn còn hắn thì lâu lâu quay sang nhìn lén nó hắn cũng biết là nó đang buồn nhưng nó không thể chia sẻ được với ai trừ……Tuyết.Cái tên của Tuyết lóe lên trong đầu hắn vì từ trước giờ nó chỉ thân thiết với mỗi mình Tuyết nên có thể Tuyết sẽ biết bí mật của nó._Này có nghe tôi nói gì không hả?-Nó nhìn hắn bằng cặp mắt ngẩn ngơ._Gì…..cô kêu tôi à?-Hắn giật mình._Mình về thôi trễ rồi.-Nó đứng lên._Vui rồi à.-Hắn cười._Tôi có buồn lúc nào đâu mà vui._Anh chở tôi đi đâu thế sao cứ lòng vòng mấy cái chỗ này hoài vậy.-Nó gắt._Tôi có biết nhà cô ở đâu đâu mà đưa về.-Hắn nổi nóng._Ờ thì sao anh không hỏi anh chở tôi đến địa chỉ này…….-Nó bối rối.Xe dừng trước cửa nhà Tuyết vì nó chẳng muốn về nhà nó biết chắc về thì thế nào cũng có chiến tranh._Thôi anh về đi lát sẽ có người mở cửa cho tôi ờ hôm nay tôi…..tôi ……cảm ơn anh.-Nó bối rối nhưng vẫn giữ được trạng thái lạnh lùng._Cái gì chắc hôm nay có bão quá?-Hắn trêu chọc._Anh muốn chết hả?-Nó đánh vào vai hắn 1 cái._Đau cô dữ quá đi thôi tôi về đây.G9-Hắn xoa xoa cái vai._G9.-Nó quay lưng đi vào nhà.Tại phòng Tuyết.Nó thả mình xuống chiếc giường._Có chuyện gì mà lại tới đây vào giờ này?-Tuyết nhìn nó thắc mắc._Tại nhớ chị quá.-Nó cười._Thôi đừng giấu chị nữa.-Tuyết nghiêm nghị vì chỉ khi buồn không muốn ở nhà thì nó đều qua đây._Để mai nói em mệt rồi.-Nó xua xua tay rồi