
ốt nước nước bọt đánh ực, vội vàng nắm chặt lấy bàn tay bên cạnh, yếu ớt giải thích.– Tôi đi cùng bạn này.Có vẻ khá hơn. Khi ấy tôi mới bình tĩnh nở một nụ cười giả tạo với người bên cạnh. Yul nhếch môi cười, đáp nhẹ tênh.– Cậu lại nợ tôi.Tôi vẫn cười giả tạo, từ từ hướng mắt vào lễ hội Tào Phớ sao cho tự nhiên nhất.Người MC phía trung tâm bắt đầu thông báo.– Nào Nào, đây là phần ăn Tào Phớ miễn phía cuối cùng của lễ hội ngày hôm nay. Ai muốn lên xin giơ tay nào. Chỉ 10 đôi nhanh nhất. Nào..1…2…3…Nhanh như một tia chớp, tôi giơ cả hai tay lên không trung. Nhưng lại quên là tay mình đang nắm lấy tay người bên cạnh, nên thành ra cánh tay của tôi lại nổi bật nhất. Đang trong lúc hào hứng chờ người MC chọn, một giọng nói rất khẽ đầy đe dọa vang lên.– Nếu thích ăn thì tôi mua cho. Đi thôi.Tôi lắc đầu chống đối.– Tôi phải vất vả lắm mới bon chen vào đây dược đó.– Ra thôi.– Cậu chỉ cần làm theo lời tôi thôi.– Oh. Đôi bạn trẻ này có vẻ rất nhiệt tình đấy. Xin mời lên đây cô bé có mũ len hồng và cậu bạn đẹp trai lung linh bên cạnh. CHƯƠNG 38. KẾ HOẠCH HẸN HÒ.P1 (6)Tôi lè lưỡi, cười ngoác miệng kéo tay người bên cạnh định tiến lên phía trung tâm, nhưng khổ cái cánh tay bên cạnh kéo tôi lại khiến tôi không thể nào bước tiếp được. Tôi cười cười với người MC, sau quay lại khích lệ người phía dưới.– Đi thôi. Được ăn miễn phí đó.– Không thích.Tôi cứng họng. Không lẽ lại để cơ hội nghìn năm có một này chạy đến rồi chạy đi thế hay sao? Vốn dĩ thì tôi đã nghiện Tào Phớ rồi, giờ lại còn được ăn miễn phí, ăn thả cửa vậy mà há chỉ vì hai từ “không thích” kia của người bên cạnh mà tôi chịu bại trận sao?Không nản trước gian nan, mắt tôi long lanh, miệng véo von.– Ăn Tào Phớ ngon lắm.Người phía trước chẳng thèm nhìn tôi một cái, một mực nắm tay tôi kéo lại.Tôi cuống quýt giải thích, mồi chài thêm vài từ đường mật giả tạo thêm.– Ăn vào sẽ trường sinh bất tử đó.Vẫn bị một cánh tay kéo lại.Nghĩ tới cái viễn cảnh phải mất bao nhiêu công sức mới bon chen được vào đây xong lại thanh công cốc, tôi mếu máo.– Lần đầu tiên tham gia lễ hội đó.Chẳng biết cái từ lần đầu tiên của tôi có tác dụng thế nào, mà cánh tay phía trước đột nhiên ngừng lại. Không chần chừ, tôi kéo tay người bên cạnh, chạy vội lên phía trung tâm . CHƯƠNG 39. KẾ HOẠCH HẸN HÒ. ( PHẦN 2)Chương 39. Kế hoạch hẹn hò. ( phần 2)***Lên đến giữa trung tâm mắt tôi sáng như ngọn hải đăng trong đêm đông.Có 10 hũ Tào phớ to như như cái thúng!!! Trời ạ, tôi có đang nằm mơ không vậy.Việc rất đơn giản, 10 đôi may mắn được chọn thì chỉ việc đứng đối diện nhau qua chiếc hũ và ăn. Thế thôi.Tôi cười híp cả mắt, vênh váo.– Đấy. Cậu thấy chưa. Không có tớ thì làm sao cậu được ăn Tào phớ miễn phí.Nói rồi tôi nhanh nhẹn ngó lơ mọi thứ xung quanh tìm thìa để múc tào phớ. Nhưng ngay sau đó, tôi biết là tôi không thể tìm được cái gì để múc trong lúc này.– Hai bạn trẻ đứng đối diện nhau. Các bạn hãy dùng tay của mình múc tào phớ cho đối phương ăn. Và tất nhiên chúng tôi có gang tay vệ sinh. Đừng có ý nghĩ bỏ phí bất kì một miếng tào phớ nào. Nhớ đấy.Vài sọc đen chảy dài bên má. Tôi cười trong đau khổ, lén lút liếc mắt lên nhìn người đối diện. Vẻ mặt người phía trước tối sầm, ánh mắt nhìn tôi nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống, có lẽ nếu không có mọi người ở đây chắc cậu ta đã nhảy vào bóp cổ tôi và sẽ hét ” Sao không nghe lời. Sao không nghe lời.”Nhưng người phía trước đang xỏ gang tay, một cách miễn cưỡng. Tôi cũng chậm rãi xỏ gang tay.– Các đôi chú ý. Sẽ có phần thưởng cho những cặp đôi có màn ăn Tào phớ đẹp nhất và độc nhất. Phần thưởng là 1 vé trượt cỏ ngoại ô cho 2 người.Tôi nuốt trọn từng lời người dẫn chương trình, trong mắt lúc này chỉ còn hai chiếc vé trượt cỏ. Ngập ngừng cúi đầu, cười đắc ý.Gang tay cũng đã xỏ xong, tôi đánh liều nói một câu với người đối diện.– Cố gắng lát nữa đi trượt cỏ nhé.Yul hờ hững liếc nhìn tôi, giọng đều đều.– Ăn hết chỗ tào phớ này chắc thành heo.Tôi bấm bụng nén nhịn. Sau cười cười, mắt chớp chớp, giả điệu duyên dáng thẹn thùng. Cất giọng nhỏ nhẹ.– Cố gắng ăn thật đẹp mắt để trượt cỏ nhé.Người phía trước nhíu mày, rùng mình một cái. Sau nhẹ nhàng cho một bàn tay xuống dưới chiếc hũ cầm lên 1 miếng tào phớ to phạc.Tôi tròn xoe mắt nhìn miếng tào phớ, ấp úng hỏi.– Mang gang tay nên miếng tào phớ có vẻ to nhỉ.Đôi mắt người đối diện lóe lên một ánh nhìn kì quái, môi mấp máy.– Nào. Tôi đút cho cậu ăn.Tôi đảo mắt nhìn quanh, mặt xám ngoét như tro, thì thào mặc cả.– Nhỏ nhỏ thôi có được không?Yul nhún vai, lắc đầu nói.– Ăn để trượt cỏ cơ mà.Tôi cứng họng. Nuốt nước bọt đánh ực. Chậm rãi há miệng.Tôi thề là từ hồi biết ăn Tào phớ đến giờ chưa bao giờ tôi ăn miếng Tào phớ nào to như thế. Nghẹn muốn chết.Cố gắng lắm mới đẩy xuôi được miếng Tào phớ vào trong. Giờ thì đến lượt tôi.Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, lắc đầu, khỏi động bả vai, xoay cổ tay. Được lắm, cậu định chèn ép tôi bằng miếng tà