
thì lại ngay lập tức chặn họng người khác. Thế này thì thà đội mũ bảo hiểm vào còn hơn.– Cậu chỉ nên biết rằng rôi nói cậu là bạn gái của tôi là chỉ muốn tốt cho cậu. Nếu để cô ta tự tìm hiểu thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn. Vậy nên từ ngày mai, hãy đợi tôi đến đón rồi hãy đi học.Tôi ho sặc sụa trong chiếc mũ bảo hiểm. Thế không lẽ cô bạn Ruby từ nước ngoài trở về đây để trở thành phù thủy hay sao mà tôi lại phải đề phòng như thế? Mà sao cô bạn lại nhằm vào tôi? Vì Yul à? Nhưng dù sao thì Ruby cũng chỉ là một cô gái. Và tôi cũng thế. Vậy là huề. Có gì đâu mà tôi phải đề phòng. Nhưng thiết nghĩ là tôi không nên cãi nhau đôi co với Yul vì đằng nào thì cậu ta quyết cái gì là sẽ làm cho bằng được mặc kệ ý kiến của người khác. Mặc kệ tôi có thích hay không. Chi bằng sáng mai tôi cứ đi học sớm và Yul sẽ không thể gặp được tôi ở trước cửa nhà. Vậy là vừa giữ sức cãi nhau lại thuận cả hai bên. Nghĩ vậy tôi mở kính mũ bảo hiểm, nhe răng cười.Yul nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đưa tay vỗ cái phịch một cái khiến kính mũ bảo hiểm của tôi rơi xuống, đắc ý nói.– Lúc nào cũng biết nghe lời thế có phải tốt không. Giờ thì về. CHƯƠNG 42. CUỐI CÙNG THÌ CẬU CŨNG ĐÃ VỀ.***Sáng hôm sau tôi dậy từ 5 giờ sáng.6 giờ kém tôi bắt đầu rời nhà và tự cảm thấy an toàn khi đọc lại tin nhắn ngày hôm qua. Chẳng là tối qua khi về tới nhà Yul có nhắn cho tôi một tin nhắn đại ý là hỏi bao giờ đi học. Tôi trả lời 6 giờ 30.Và giờ là 6 giờ kém thì tôi có thể ra khỏi nhà được rồi.Đi xe Bus thì có lẽ sẽ bị lộ. Đi đường bộ sẽ bị phát hiện. Nghĩ vậy nên tôi đi đường vòng. Vòng qua một con phố khác và tới trường lúc 7 giờ kém với lí do sang nhà bác thăm con mèo bị ốm chắc là hợp lí.Tôi vui vẻ khởi hành.Con phố này được trang hoàng khá lộng lẫy và bán rất nhiều đồ lưu niệm. Tôi dừng lại trước một cửa hàng và ngay lập tức bị chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá trong tủ kính thu hút. Mặt cỏ bốn lá rất đẹp, nó xanh mướt và trong suốt. Nhìn đầy huyền bí nhưng cũng rất lung linh. Tôi tần ngần mãi. Khi mở cặp và quyết định mua chiếc dây chuyền này thì mới ngã ngửa: Tôi đi vội và không mang theo ví tiền.Tiếc rẻ chiếc dây chuyền, tôi lưỡng lự không muốn đi.– Xin chào.Một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên rất khẽ từ phía sau. Xoay người lại, tôi ngỡ ngàng nhận ra đó là học sinh mới, Ruby. Cô bạn cao ráo trong bộ đồng phục học sinh. Nhìn Ruby hệ như một công chúa trong truyện tranh vậy. Tôi cười hiền lành hồ hởi đáp.– A. Chào Ruby.– Tên là Linh Đan đúng không?Tôi thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy Ruby hỏi vậy, giọng điệu lúc này đã khác hẳn lúc trước.Tôi cười cười, gật đầu. Ruby lạnh nhạt hỏi.– Nói chuyện chút được không?Nhìn dáng vẻ kênh kiệu của Ruby chợt tôi nhớ lại lời của Yul ngày hôm qua. Yul đã nói trước là tôi cần phải đợi cậu ấy tới, nhưng rồi tôi lại không nghe. Và giờ thì tôi đang ăn năn.Tôi xốc chiếc balo trên vai cố gắng giải thích.– Tớ nghĩ là bây giờ đã muộn học, tới trường đã.– Bạn và Yul là thế nào?Tôi đáp mông lông.– Bọn tớ là bạn bè.– Không bạn bè gì hết. Hãy tránh xa Yul ra.Tôi hơi giật mình vì biểu cảm thái quá của Ruby. Nhưng cô gái này tự cho mình cái quyền quyết định tôi “được” chọn ai làm bạn từ bao giờ vậy?Trên vỉa hè lúc này hơi vắng người đi bộ, chỉ có những chiếc xe tấp nập ngược xuôi dưới lòng đường. Tôi dáo dác nhìn quanh nhưng chẳng mảy may thấy ai quen thuộc. Tôi vẫn kiên quyết rời đi.– Bây giờ đã muộn học và tớ cần tới trường. Chúng mình nói chuyện sau.Người phía sau vẫn chưa chịu rời đi.– Có phải bạn đã làm gì đó để ép Yul làm bạn trai của mình không hả?Tôi suýt sặc nước bọt. Trí tưởng tượng của học sinh mới đúng là phong phú. Nhưng mặc kệ cô gái này có nghĩ gì, con phố này tôi không quen ai và tôi cần rời khỏi đây.Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ chợt đến và cũng nhanh chóng bị dập tắt khi phía trước tôi có một chiếc xe ô tô đen. Khi cô bạn phía sau vừa gào cái điều vô lí ấy vào mặt tôi thì trong xe lố nhố 3 – 4 người đàn ông mặc đồ đen bước ra. Tôi giật mình thất thần lùi lại. Khi chân vừa lùi lại được 2 bước, một bàn tay đã bám chặt lấy vai của tôi, xoay người tôi lại. Ruby lay tôi rất mạnh và luôn hỏi. CHƯƠNG 42. CUỐI CÙNG THÌ CẬU CŨNG ĐÃ VỀ. (2)– Có phải chính bạn đã ép Yul như vậy không? Nói đi.Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại. Tôi không biết nói gì. Khi người ta bỗng dưng bị một nhóm người lạ bao quanh, khi bỗng dưng bị một ai đó một mực khẳng định một điều mà trước giờ bạn chưa từng làm, có phải khi ấy mọi thứ sẽ trở nên trống rỗng không? Và có phải là khi trở nên trống rỗng, người ta thực sự không biết nên làm gì không?Một thanh âm thật trầm, thật ấm. Vang lên từ phía sau.– Cậu đang làm cái trò gì vậy?Tôi vẫn tin; vào những lúc tôi không biết làm gì thì sẽ có một người đến và giúp tôi có lại dũng khí. Từ khi quen một người, tôi đã tin vào điều ấy.Nhưng đôi chân tôi cũng đã tê cứng lại. Tôi chẳng thể nhúc nhích. Bóng người từ phía sau vượt lên, đến bên cạnh tôi, hất bàn tay người đối diện khỏi vai tôi và giữ cho