
n vấn đề đó mà cậu ta dám bỏ tù tôi để đi ngoại tình rồi sao? Tôi ai oán kêu lên. NGOẠI TRUYỆN. (2)– Vậy đó. Nếu cậu muốn bên cạnh cô thư kí xinh đẹp kia thì cũng đừng mang tớ vào từ chứ. Tớ còn cả tương lai phía trước…uhmmmm.Lời còn chưa kịp thoát hết, bờ môi phía dưới đã bị giữ chặt bởi một bờ môi khác. Mọi thứ xung quanh lúc này hoàn toàn trống rỗng…Sau đó, một tiếng nói rất khẽ.– Đồ ngốc. Phải yêu tớ đến suốt đời. Hiểu không?Tôi đánh rơi nhịp thở.Vén lại mái tóc, tôi di di tay trên bàn kính, ra điều kiện.– Nhưng có một chuyện này….– Chuyện gì vậy?– Nếu lúc nào cậu không muốn ồn ào thì chúng mình cùng hóa trang đi. Ra ngoài mà nhiều người nhìn thế này. Bất tiện nhỉ?– Hahaha.Tôi la ó.– Cậu cười gì?– Cậu ghen à?Tôi liếc sang mấy đám con gái phía sau, một nhóm phía trước. Chưa kể cả hàng dài con gái đứng trước cửa quán và số đông đứng trên tầng 2. hậm hực.– Không phải là mỗi lần gặp cậu đều gặp cả một rừng mĩ nhân à?Ju xoa đầu tôi, cúi xuống hỏi.– Không phải là cậu thích những mẫu con trai đẹp trai sao?Tôi cất giọng cao vống.– Gì chứ. Dù sao thì cảm thấy bình yên mới tốt hơn.– Rất tốt.Ju đứng dậy, rồi bất ngờ cúi xuống bế thốc tôi lên. Tôi giật mình, ngỡ ngàng nói.– Chỗ này đang đông người đó. Thả tớ xuống đi.Ju cúi xuống nhìn tôi, nói nhỏ.– Đến một nơi bình yên.Ju bế tôi trên tay, từ từ bước lên phía tầng trên quán Café mà chúng tôi hay tới. Đám con gái xúm xít khi nãy vội dãn ra, bất giác tôi cảm thấy ái ngại.Quán Café này có một khoang cáp treo rất xinh xắn ở trên tầng cao nhất. Muốn lên tới cáp treo phải đi tới hơn chục lần cầu thang lận. Tôi ngước mắt lên nhìn Ju. Đúng lúc ấy Ju cúi xuống nhìn tôi, cậu ấy nhíu mày.– Nhẹ quá.Tôi lè lưỡi.– Người sinh viên mùa thi khổ như thế đấy. Suốt ngày chỉ có ăn xong rồi học. Cấm có được đi đâu.Ju khẽ cười, lồng ngực hơi rung lên.– Sao kể tối nào cậu cũng ra ban công xem sinh viên nam đá bóng.– Sau giờ lên lớp thì bận hẹn hò cùng Ju. Làm gì có thời gian đâu.Ju lắc đầu khe khẽ, sau ngẩng đầu nhìn về phía trước. Vòm mái trên quán Café trong suốt và sáng loáng như nhìn thấu cả trời xanh. Càng lúc càng cao. Càng lúc cảm giác như bầu trời phía trước đang rất gần, gần đến mức cảm giác tôi chỉ cần vươn tay ra thôi là có thể chạm tới những đám mây. NGOẠI TRUYỆN. (3)Ju đặt tôi đứng xuống trong toa cáp treo. Ở trên này có thể nhìn thấy toàn thành phố, cảm giác đúng là bình yên đến lạ. Tôi quay lại nói với Ju.– Thật tuyệt Ju à. Cảm giác như tớ đang ngắm cả thế giới ấy.Ju ôm tôi từ phía sau, môi mấp máy.– Còn tớ thì đang ôm cả thế giới vào lòng.Tôi siết chặt tay Ju, những làn gió mang theo hương hoa anh đào bay khắp nơi, tiếng của Ju lẫn vào trong tiếng gió bình yên đến lạ thường.– Tớ yêu cậu, Đan.Ngoại truyện 2. Sao lại như vậy?Để hóa trang cho gương mặt thiên thần phía trước thành gương mặt hơi khó coi sáng nào cũng phải mất gần 3 tiếng đồng hồ lận. Mỗi buổi sáng như thế, người bạn thân nhất cúa Ju lúc nào cũng càu nhàu. – Ju à. Thực sự là hơi mất nhiều thời gian đấy.Ju khẽ cười, động viên người bạn của mình.– Sao nào Tùng Anh . Một người vừa dành giải nhất cuộc thi trang điểm và hóa trang toàn quốc ở Nhật như cậu mà cũng bó tay sao?Tùng nhíu mày phân trần.– Thì sao nào. Chẳng phải là ngay từ đầu trở về Việt Nam chúng ta đã thống nhất là chỉ hóa trang cho đến khi cha cậu – vị hiệu trưởng kia sang Nhật thôi sao? Giờ thì màn khai tên giả cũng đã kết thúc rồi. Hiệu trưởng cũng đi rồi. Cần gì hóa trang nữa.Ju mỉm cười. Cậu hỏi lại người bạn kế bên của mình một giọng hết sức nghiêm túc.– Tùng Anh, cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?Tùng Anh khoác lớp áo da béo ú vào người, nói với lại.– Sao nào. Bên nước ngoài bao nhiêu tiếng sét theo đuổi cậu mà cậu không để ý. Giờ lại trúng tiếng sét của ai vậy?– Một cô gái đặc biệt.– Hẳn là một người thông minh? Xinh đẹp? Dáng chuẩn? Mà những cô gái theo đuổi cậu thì làm gì có cô nào không thông minh, không xinh đẹp, không dáng chuẩn đâu.– Tôi không thích mẫu con gái quá thông minh, xinh đẹp thì cũng không phải, nhưng cô gái ấy đặc biệt.Tùng Anh vẫn kiên nhẫn mặc chiếc áo hóa trang, tò mò.– Đặc biệt thế nào?– Cô gái ấy hài hước. Ngốc ngốc. Nhưng lại cứ tỏ ra mình là người thông minh. Cách thể hiện không gượng gạo, mà rất đáng yêu.Tùng Anh bỏ dở chiếc áo, chạy vội lại phía Ju, kêu lên.– Này, đừng nói là cậu thích cô gái đó rồi nhé.Ju nhíu mày.– Có vẻ cậu tò mò nhỉ. Mà tôi còn biết thừa chuyện của cậu với cô bạn lớp trưởng rồi đấy.Tùng Anh ngập ngừng.– Thì….cũng có thể coi như tình yêu sét đánh đi. Nhưng việc Ju hóa trang thế này là vì cô gái đó à? NGOẠI TRUYỆN. (4)– Cũng có thể coi là như vậy. Với lại tôi còn phải giúp cô gái đó theo đuổi một người khác.– Giúp cô gái trong lòng theo đuổi một người khác. Bộ cậu khùng rồi à?Ju lật vài trang sách, viền môi kéo lên m