
ch hợp, tay ở ngay trán Tiếu Thâm thử nhiệt độ cơ thể, lầm bầm lầu bầu: “Không phát sốt a, anh làm sao vậy?” Vì sao sắc mặt lúc trắng lúc đỏ thế kia?
Tiếu Thâm vẫy tay: “Không có gì, à Đồng Nhan này, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đồng Nhan nghe thanh âm của Tiếu Thâm, trong lòng buồn bực, Tiếu đại thiếu thường thường đều là trực tiếp ra lệnh, sao hôm nay lại dùng cái loại khẩu khí này nói chuyện?
“Ừ, anh nói đi.”
Tiếu Thâm vẫn cảm thấy không tự nhiên, đầu tiên là quay đầu nhìn ngó xung quanh, tốt lắm, không có người, lại nhìn về hướng con trai phía xa xa, tốt lắm, con rất ngoan, ngoan ngoãn ngồi ở kia nghịch cát.
“Khụ khụ.” Trước tiên đằng hắng giọng, “Em…” nói một từ em, lại nghĩ tới hành động sắp tới, năn nỉ nói: “Em nhắm mắt đi.”
Đồng Nhan chịu hết nổi, xem bộ dáng Tiếu Thâm mất tự nhiên như vậy nói: “Anh rốt cuộc là muốn làm gì? Vì sao ngượng ngùng như vậy a?”
Đúng vậy, Đồng Nhan đã nhìn ra , Tiếu đại gia thẹn thùng, ngượng ngùng này đang muốn làm cái chuyện gì đó!
Đồng Nhan nghĩ, Tiếu Thâm da mặt so với vỏ cây còn dày hơn mà nay lại ngượng ngùng, so với bộ dáng bình thường mở miệng là ra lệnh so với lúc này là hoàn toàn khác biệt.
Hôm nay là làm gì a?
Tiếu Thâm thấy cô không hợp tác, trừng mắt: “Nhắm lại!”
Đồng Nhan không nói gì, tính khí đại thiếu gia lại tới nữa, chỉ biết anh nhịn không tới vài giây liền lộ.
“Được rồi, được rồi, anh đừng trêu đùa em”
Nhìn Đồng Nhan thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tiếu Thâm còn lo lắng, xoay người ở trước mặt Đồng Nhan vẫy vẫy tay một lúc lâu, xác định Đồng Nhan không có làm bộ, lúc này mới yên tâm.
Thân thủ nhức đầu, lại ngượng ngùng thăm dò bốn phía, cuối cùng xác định không có người, tay mới với vào trong túi quần đem ra cái hộp nhỏ màu đỏ bằng nhung.
Quỳ xuống một gối, mở ra, mọi thứ đều chuẩn bị tốt mới nói, “Mở mắt ra đi”
Đồng Nhan mở mắt, vừa thấy cảnh này, bị doạ ngây người
“Anh…”
Tiếu Thâm trên mặt một mảnh ôn nhu thâm tình: “Anh biết nhẫn kết hôn của chúng ta bị Phí Gia Nam ném mất, không sao, cái nhẫn kia anh không có dụng tâm chọn lựa, hiện tại, anh một lần nữa tự thiết kế, nhẫn này…” Minh chứng cho tình cảm của anh dành cho em.
Tiếu đại thiếu gia thiếu chút nữa ghê tởm đến phát ói chính bản thân mình, không được tự nhiên, nhất quyết không nói: “khụ khụ, này là nhẫn anh tự mình thiết kế, em… Anh đeo vô cho em.” Nói xong, không để ý tới phản ứng của Đồng Nhan, bổ sung một câu: “Không được nói không!”
Ngữ khí 100% là ra lệnh.
Đồng Nhan bỗng nhiên nghĩ ra được tại sao hồi nãy Tiếu Thâm lại có bộ dạng ngượng ngùng như vậy, xì một tiếng không nhịn được cười lớn.
Tiếu Thâm lập tức mất hứng, Đồng Nhan nhanh chóng thu hồi khuôn mặt tươi cười, “Em bây giờ không cần, dù sao đều là gả cho anh rồi, hiện tại muốn dùng tâm cầu hôn, quá chậm!” Nói xong làm bộ phải đi.
Tiếu Thâm lập tức quýnh lên, chạy nhanh lên phía trước dùng sức đem nhẫn đeo vào trên tay cô, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Đồng Nhan đều là tươi cười hớn hở, cho tới khi anh phát hiện, cô liền xì một tiếng cười lớn: “Ha ha, Tiếu Thâm, anh rất đáng yêu, vừa mới nãy anh chính là ngượng ngùng a~!”
Tiếu Thâm bị đâm trúng chỗ đau, muốn thu hồi lại mặt mũi của mình, nhưng lại không nỡ nói lời ác độc đối với cô gái này.
Nhìn Đồng Nhan miệng nhỏ không ngừng truyền ra tiếng cười thanh thuý, Tiếu Thâm quýnh lên, liền lập tức làm ra hành động ngăn chặn.
Cách đó không xa, Đồng Đồng trừng mắt nhìn, miệng O tròn vo.
Mất một lúc mới phục hồi lại tinh thần, bàn tay nhỏ bé múp míp vẫy vẫy: “Đi, đi ra chỗ khác, đừng đứng ở đây làm kì đà cản mũi.”
Nói xong, bản thân mang theo đám hộ vệ rời đi, mấy người hộ vệ vụng trộm vụng trộm quay đầu lại xem, lão đại cầu hôn a, nhiều gian nan trắc trở, khó trách vừa rồi bộ dạng không được tự nhiên.
“Không được nhìn lén!” Thanh âm to lớn quát tháo ngăn cản hành động không quang mình chính đại của mấy người này.
TOÀN VĂN HOÀN