Ring ring
Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Tác giả: Kỷ Đạt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322220

Bình chọn: 9.5.00/10/222 lượt.

ọ ầm ĩ kịch liệt ở bên trong.

Mẹ Đại Lâm cãi nhau cả ngày họng cũng khản đặc cả lại, việc cãi nhau này còn mệt hơn đứng lớp giảng bài nhiều, Vương Hinh lấy chân đạp cửa, giọng mẹ Đại Lâm từ trong nói vọng ra: “Ai đấy?” “Vương Hinh!” Bên trong lập tức im bặt. Lần trước gia đình nhà Đại Lâm bị đánh, uy danh của Vương Hinh truyền khắp mọi ngóc ngách trong nhà anh. Mẹ Đại Lâm chạy đến mắt mèo[1'>, nhìn thấy chỉ có hai người, nhưng vẫn rất lo lắng, không dám mở cửa. Vương Hinh lại đạp mạnh cái nữa, hét lên: “Mở cửa!” Mẹ Đại Lâm cố tình giả vờ hỏi: “Cô có chuyện gì?” nhưng vẫn không mở cửa. “Nhà của tôi, tôi muốn vào! Bà nói xem có chuyện gì?” Mọi người bên trong lần lượt nhìn nhau, bà lão nói: “Sao lại là nhà cô? Đây là nhà của Đại Lâm!” Vương Hinh giận quá nhưng lại bật cười: “Vậy các người bảo Tôn Đại Lâm cầm sổ đỏ căn hộ ra xem! Cho các người thời gian ba phút, còn không mở cửa, tôi báo cảnh sát đấy!” Mẹ Đại Lâm giật mình, vội nói: “Đến đây, đến đây…” vội vàng mở cửa ra, rồi cuống quýt chạy ra phía sau cửa.

Vương Hinh ngẩng cao đầu hùng dũng tiến vào, cô lướt qua đồ đạc trong phòng, mắt như bốc lửa, nói gằn từng tiếng: “Tính tình tôi nóng nảy, nói cho các người biết, cho các người mười lăm phút, lập tức chuyển những thứ này đi, trả lại chìa khóa nhà cho tôi. Nếu không…” Vương Hinh giơ nắm đấm, Đại Thiếu luôn đứng phía sau cô, sẵn sàng nghe cô sai bảo. Bà lão kêu lên trước: “Cô là ai chứ? Chạy đến nhà tôi gây chuyện làm càn!” “Nhà bà?” Vương Hinh cười chế giễu”. Mau đưa sổ đỏ ra đây xem nào?” “Không cần xem! Đây chính là nhà của tôi!” Bà lão ngang ngạnh trừng mắt nhìn Vương Hinh. Vương Hinh tiến đến túm lấy bà lão đẩy ra ngoài. Bà lão cũng không phải loại hiền lành, liền cào cấu Vương Hinh. Nhưng bà sao có thể là đối thủ của Vương Hinh, chỉ một lát sau, bà lão đã kêu oai oái. Mẹ Đại Lâm đã biết được sự lợi hại của Vương Hinh, bây giờ đang trốn phía sau mọi người, nhìn thấy bà lão bị đánh, trong lòng còn mừng thầm. Ông lão thấy vợ bị đánh, tiến lên đẩy Vương Hinh, chửi cô cút đi. Đại Thiếu giơ tay túm lấy cổ áo ông, nhấc ông ra khỏi cửa. Đúng lúc đó, con chó Husky không sủa tiếng nào, lẳng lặng lao đến cắn vào đùi Vương Hinh. Vương Hinh mặc váy ngắn, vừa vặn lộ đùi, nên bị cắn chặt. Vương Hinh kêu lên thất thanh, đau đớn đến độ suýt ngất đi. Con chó Husky cắn chặt không chịu buông, ngay lúc đó thấy be bét máu. Tục ngữ có câu: “Con chó cắn người không kêu”. Quả đúng như vậy. Đại Thiếu thấy Vương Hinh bị cắn bỗng chốc mất hết lý trí, hai mắt bốc lửa, đạp thật mạnh vào đầu con chó, rồi thuận tay nhấc cái rìu, chặt mạnh lên đầu con chó. Máu trên đầu con chó bắn phụt tung tóe, nhưng vẫn không há miệng. Đại Thiếu Cầm rìu trong tay, chém từng nhát một vào con chó, cho đến tận khi nó chỉ còn là một đống bầy nhầy máu thịt lẫn lộn. Cũng không biết lúc nào nó nhả ra. Mặt Vương Hinh cắt không còn giọt máu, cả người lảo đảo, trên đùi có mấy vết bị răng chó cắm sâu, thịt đỏ suýt lộn ra ngoài, máu tuôn trào xuống chân. Đại Thiếu ném chiếc rìu sang bên, bế Vương Hinh lao thẳng xuống lầu, lên xe đi bệnh viện. Những người trong phòng đều đứng ngẩn người.

Bố mẹ Vương Hinh biết tin đều vội vàng đến bệnh viện. Bác sĩ đang sát trùng vết thương cho Vương Hinh, Vương Hinh đau quá đến run cả người, nước mắt lưng tròng. Mẹ Vương Hinh xót con, nước mắt lã chã, bố Vương Hinh gắng sức để nén giận, vừa an ủi con gái và vợ, vừa khuyên can Đại Thiếu và Minh Minh không được nóng giận làm bừa, nhỡ xảy ra án mạng.

Chương 10

Mẹ Đại Lâm đi gần như chạy đến nhà Thúy Thúy, ngã vào người mẹ Thúy Thúy và bắt đầu gào khóc. Bà khóc lóc kể lại đầu đuôi mọi chuyện, nói bà mẹ kế xấu xa của bà muốn đến tranh giành nhà, bà và bố Đại Lâm đang cố gắng đuổi họ ra ngoài, thì Vương Hinh sát khí đằng đằng đến, chém chết con chó Husky yêu quý của bố bà, còn huênh hoang nói muốn giết cả nhà họ. Mẹ Thúy Thúy nghe mà run rẩy kinh hãi, không thể nào nghĩ được sự việc lại diễn biến ra nông nỗi này, nhìn bà thông gia dáng vẻ thấp thỏm sợ sệt, mẹ Thúy Thúy trong lòng cũng có đôi phần oán trách Vương Hinh, nghĩ bụng: “Căn nhà này là do bác và mẹ cháu bảo Đại Lâm vào ở, lúc đầu ông ngoại vội vàng cho cháu, vốn không hề nghĩ đến Thúy Thúy, hai bác cũng không so đo gì. Sao mà cháu lại nông nổi đến thế. Hơn nữa, dù thế nào cũng là mẹ cháu đưa chìa khóa, không phải là người ta trộm cướp gì, cứ cho là không muốn cho ở nhờ, cũng phải nói trước với bác một câu chứ, thế này thì sau này, bác biết ăn nói thế nào với gia đình nhà thông gia chứ?” Mẹ Thúy Thúy đang nghĩ, nên không nói gì. Nhưng mẹ Đại Lâm nhìn là biết ngay tâm tư của bà, liền thêm mắm thêm muối: “Bà thông gia à, đúng thật là bà đưa chìa khóa cho Đại Lâm, chẳng phải đã nói rõ ràng để Thúy Thúy và Đại Lâm đến ở tạm một thời gian sao? Sao chúng tôi vừa mới dọn vào, Vương Hinh đã đến chém người vậy? Thế thì tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thực không còn mặt mũi nào để gặp bà nữa, khó khăn lắm bà mới mượn được nhà cho Thúy Thúy, chủ nhà lại chém chúng tôi, tôi thực sự có lỗi với bà”. Từng câu, từng lời này đều như c