Polly po-cket
Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Tác giả: Kỷ Đạt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322612

Bình chọn: 7.5.00/10/261 lượt.

ây Thúy Thúy đang căm hận anh và mẹ anh đến tận xương tủy, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể liều mình lao về phía trước.

Giờ đây, anh dũng cảm ngẩng cao đầu đi tìm gặp Thúy Thúy, nhân lúc tinh thần Thúy Thúy đang hoảng loạn (nhà anh vẫn chưa biết Thúy Thúy có vấn đề về thần kinh), cố hết sức nói những câu nhẹ nhàng ngọt ngào, an ủi giúp lo liệu việc ma chay, để Thúy Thúy cảm nhận được chồng cô là một nam tử hán đội trời đạp đất! Là lỗi của mẹ anh, anh sẽ bảo mẹ anh xin lỗi Thúy Thúy, giết người cũng không bằng dập đầu xuống đất lạy, mẹ chồng xin lỗi con dâu rồi, con dâu còn làm căng đến bao giờ? Vẫn còn phải sống chứ! Anh yêu Thúy Thúy, anh biết bây giờ Thúy Thúy rất buồn, anh phải đi an ủi cô, đem lại cho cô sự ấm áp. Còn một điều quan trọng hơn, nhà Vương Hinh chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu anh có thể kéo Thúy Thúy về phía mình, Thúy Thúy sẽ trở thành tấm lá chắn tốt nhất của anh trước mặt gia đình Vương Hinh. Cho dù Thúy Thúy không thể tha thứ cho mẹ anh, nhưng Thúy Thúy vẫn là vợ anh, cô có thể nhìn anh chết sao? Hôm đó toàn là mẹ cất lời chửi bới, anh không nói một câu nào. Đại Lâm thận trọng bước vào cửa bệnh viện, men theo bức tường vây đi vào, không muốn gây sự chú ý của mọi người, hai mắt lướt nhanh xem có thấy bóng dáng gia đình Vương Hinh hay không.

Lần theo tiếng khóc thảm thiết, anh dễ dàng tìm ra được chỗ nằm của mẹ Thúy Thúy. Anh nép người vào góc khuất, thò đầu ra nhìn thấy thi thể cứng đờ của mẹ Thúy Thúy. Đại Lâm lập tức cảm thấy đau xót, sống mũi cay cay, nước mắt rơi lã chã. Mẹ Thúy Thúy trước nay vẫn luôn chăm sóc anh rất chu đáo. Bây giờ bà mất rồi, Đại Lâm sao lại không buồn được chứ? Con người là sinh vật có tình cảm. Đại Lâm lau nước mắt, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thúy Thúy. Thúy Thúy quay lưng lại phía anh đứng. Đại Lâm không có gan đi vào tìm Thúy Thúy, anh nhờ một cô y tá gọi Thúy Thúy ra, nói có người tìm cô.

Cô y tá lấy làm lạ, hỏi: “Sao anh không tự đi tìm cô ấy?” Đại Lâm vội nói: “Những người bên cạnh cô ấy đều muốn chúng tôi ly hôn!” Cô y tá nhìn anh một lát, thấy anh cũng có chút dáng vẻ của người có văn hóa, không giống kẻ xấu, bèn đi vào nói nhỏ với Thúy Thúy có người tìm cô. Mọi người đều đang khóc lóc đau đớn, không ai chú ý đến Thúy Thúy. Thúy Thúy mơ hồ nghe thấy tiếng nói của cô y tá, không chú ý, cũng không nhúc nhích. Cô y tá tốt bụng, thấy Thúy Thúy mơ màng, bèn kéo Thúy Thúy đến trước mặt Đại Lâm. Đại Lâm vui mừng hết lời cảm ơn cô y tá. Rồi vội vàng kéo Thúy Thúy đi thật nhanh, quành mấy lần, khi nhìn thấy xung quanh không có ai mới dừng lại.

Thúy Thúy bị anh kéo đi bước thấp bước cao suýt rơi giày, cũng mơ mơ màng màng đi theo anh. Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, gần như không nhận ra Đại Lâm. Đại Lâm ngọt ngào nói với Thúy Thúy: “Bà xã à, là tại mẹ anh không tốt, bà đã sai rồi, em tha thứ cho bà nhé? Mẹ anh thực sự không cố ý đâu, miệng bà nói cay nghiệt, nhưng tấm lòng lại tốt, chẳng phải em rất thích lời bài hát: ‘Điều lãng mạn nhất chính là cùng anh dắt tay nhau đến già sao?’ Thúy Thúy, em có nghe anh nói không?” Thúy Thúy nhìn anh, ánh mắt mơ màng, như thể không nhận ra anh. Đại Lâm cuống lên, nói nãy giờ đều là công cốc rồi, a nh nghĩ Thúy Thúy bị sốc bởi mẹ cô ra đi quá đột ngột. Anh lắc Thúy Thúy, Thúy Thúy vẫn không có phản ứng gì. Đại Lâm lo lắng, nghĩ một lúc, rồi quyết định kéo Thúy Thúy ra ngoài đường, bắt taxi đưa Thúy Thúy về nhà. Anh nghĩ, Thúy Thúy nhất thời đầu óc không tỉnh táo, thà là anh đưa Thúy Thúy về nhà để tẩy não, còn hơn để gia đình Vương Hinh tẩy não cho Thúy Thúy. Dù sao, Thúy Thúy là vợ anh, anh đưa cô về nhà là rất hợp với luân thường đạo lý.

Mẹ Đại Lâm thấy anh đưa Thúy Thúy về nhà, rất kinh ngạc. Bà định thần lại, sau đó nặn ra nụ cười chào đón Thúy Thúy, kéo tay cô ngồi xuống ghê sô-fa, hiền từ nói: “Con gái à, con về là mẹ yên tâm rồi. Những chuyện trước đâu đều là lỗi ở mẹ, mẹ thực sự không cố ý, nếu mẹ cố ý, thì để mẹ bị sét đánh chết ngay. Chuyện trước đây, mẹ cũng hối hận lắm, người chết không thể sống lại, con gái, con cũng đừng quá đau buồn…” Nói rồi, bà lấy tay lau nước mắt, giọt nước mắt này là thật, không giả tạo chút nào. Đại Lâm nói Thúy Thúy bị sốc, bảo mẹ anh mau đi nấu cháo để Thúy Thúy định tâm lại. Bình thường Thúy Thúy thích ăn cháo hương thơm lứng. Mẹ Đại Lâm lau nước mắt rồi vội vào bếp nấu cháo, vừa vo gạo vừa khóc, hồi tưởng lại cuộc sống khó khăn của cả đời mình. Từ nhỏ bà đã rất nghèo khó, bố bà là công nhân, mẹ không có việc làm, nuôi dưỡng bà và em trai đã đủ vất vả rồi. Bà cũng biết điều, chẳng bao giờ đòi ăn ngon mặc đẹp, nhưng bà vô cùng ngưỡng mộ những bạn gái khác gia đình khá giả ăn ngon mặc đẹp hơn bà gấp trăm lần. Khi tết đến, các bạn nữ khác đều có những bộ quần áo mới rực rỡ, đẹp đẽ, còn bà được nhận bộ quần áo chữa lại từ bộ đồ công nhân của bố. Bên ngoài, mẹ Đại Lâm không thể hiện điều không vui, nhưng đêm đến khóc thầm suốt đêm. Đời người con gái, chỉ có một lần ở tuổi dậy thì đẹp nhất, nhưng mẹ Đại Lâm lại phải trải qua những tháng ngày đó trong sự nghèo đói,