Pair of Vintage Old School Fru
Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Tác giả: Kỷ Đạt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322801

Bình chọn: 7.00/10/280 lượt.

thể gây nên những lời chửi rủa lăng mạ tàn độc hơn. Làm to chuyện, trường học có thể khai trừ bà bất cứ lúc nào. Bà sắp về hưu rồi, vì số tiền lương hưu của bà, dù có bị sỉ nhục hơn nữa, bà cũng chỉ có thể nghiến chặt răng ngậm uất hận vào lòng. Giữa tiếng cười nhạo của đồng nghiệp, mẹ Đại Lâm không dám lên tiếng, cầm giáo án, cúi đầu bước đi, cố để không gây sự chú ý của mọi người. Phía sau vẫn vang vọng tiếng cười nhạo độc địa của đồng nghiệp và chủ nhiệm. Mẹ Đại Lâm nghe thấy như bị kim chích, nước mắt lăn dài. Ở nhà, cảnh đổ nát, không có chỗ trú chân, ở trường học, bà cũng bị đả kích kịch liệt, ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm, sợ hãi lo lắng như đang đi trên lớp băng mỏng, sợ đi sai một bước, nói sai một câu.

Hiệu trưởng và chủ nhiệm tỏ rõ thái độ bài trừ bà, muốn đuổi bà đi. Các đồng nghiệp không những không có ai ra mặt nói đỡ hộ bà một câu, ngược lại đều thành tai mắt của chủ nhiệm, giám sát nhất cử nhất động của bà, để đi báo chủ nhiệm. Bà có làm sai chuyện gì, chủ nhiệm liền mắng bà như tát nước. Những ngày tháng của mẹ Đại Lâm ở trường thật khó sống, bà vẫn còn mấy năm nữa mới nghỉ hưu, lúc này bà cũgn không dám nói có bệnh xin nghỉ dưỡng bệnh. Chỉ cần bà nói bà có bệnh, sẽ lập tức bị thầy hiệu trưởng khai trừ ngay. Bố Đại Lâm cãi cọ với bà bao năm nay, từ lâu đã bằng mặt mà không bằng lòng, không còn tình cảm. Con trai sắp phải ly hôn, bà biết, nếu như con trai ly hôn, rất có thể khó tìm được vợ, danh tiếng nhà anh đã quá tệ rồi, con gái nhà ai còn chịu lấy Đại Lâm chứ.

Đại Lâm cả ngày trốn trong phòng khóc lóc, anh đã nhiều lần đi tìm Thuý Thuý, đều bị bố Thuý Thuý cầm chiếc ghế dài ném vào, nên không dám đến nữa. Con trai rất lâu rồi không nói chuyện với bà, cứ mở miệng ra nói là nổi giận đùng đùng, chửi bà tham tiền. Mẹ Đại Lâm lại bị toà án gửi giấy triệu tập. Ở trường, bà thấp thỏm không yên, bà thật sự cảm thấy cuộc sống không còn chút ý nghĩa gì, mấy lần đi đến bên sông Hải Bạt, bà muốn lao xuống, thế là xong. Vì nghĩ đến con trai, bà mới không lao xuống, nhưng con trai bây giờ đã rất hận bà, hận bà phá hoại cuộc hôn nhân của anh, hận sự yếu đuối của mình, không kịp thời bảo vệ Thuý Thuý, rất hối hận vì những việc đã xảy ra. Trong mắt con trai, mẹ Đại Lâm nhìn rõ thấy sự thù hận sâu sắc.

Dương Chiến đến phòng họp của công ty Thuý Thuý đúng như đã hẹn. Sau khi hỏi han vài câu xã giao, Tổng giám đốc Ngô điềm tĩnh mỉm cười, đưa ra những tài liệu mà Thuý Thuý đã sắp xếp lại. Đợi Dương Chiến từ từ xem xong tất cả tài liệu và ảnh, còn có cả video, anh trầm tư, mặc dù vẫn cố làm ra vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng trong lòng anh biết rõ, anh đã không có đường lùi. Anh biết Thuý Thuý đã điều tra ra, không ngừng trách mình đã coi thường cô gái nhỏ đó, quá sơ suất, để mất món hời.

Tổng giám đốc Ngô thoáng mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Dương, tôi và quý công ty hợp tác đã nhiều năm, chất lượng sản phẩm của công ty chúng tôi có thể so sánh được với sản phẩm tốt nhất của những công ty đồng ngành quốc tế, giá cả cũng rất ưu đãi, chúng tôi cũng rất có uy tín trong ngành, điều này thì quý công ty biết rõ nhất. Anh xem chúng ta còn có thể hợp tác được không? ” Dương Chiến trấn tĩnh, mỉm cười, nói: “Tôi muốn về suy nghĩ thêm, ngày mai tôi sẽ trả lời chú. Tôi có thể cầm những tài liệu này được không?” “Đương nhiên là được.” Tổng giám đốc Ngô trả lời rất lịch thiệp.

Ngày hôm sau, Dương Chiến ký hợp đồng một năm với giá ban đầu. Trước đây, mỗi lần ký là hai năm, nhưng lần này Dương Chiến giở trò, chỉ ký một năm. Bởi tối hôm kia, khi được cô Phó giám đốc Hàn tận tuỵ phục vụ ăn uống tại căn nhà sang trọng của anh, anh đã thu được rất nhiều thông tin quý giá. Khi Dương Chiến hỏi Phó giám đốc Hàn sao không nhìn thấy cô gái nói lắp, Phó giám đốc Hàn lạnh lùng nói Thuý Thuý bị điên rồi. Dương Chiến rất ngạc nhiên, vội hỏi rõ ngọn ngành. Phó giám đốc Hàn bèn nói cho anh, Thuý Thuý bị mẹ chồng đánh cho đến phát điên. Cô vốn bị mắc chứng tự kỷ ám thị, mẹ cô lại bị mẹ chồng cô chửi cho đến chết, khiến Thuý Thuý thực sự bị điên. Dương Chiến kinh ngạc lắc đầu, nói: “Thật đáng tiếc, đáng tiếc!” Dương Chiến lại hỏi thêm một số việc về Thuý Thuý, được biết trước khi cô đi công tác, cô đã từng học được cách lắp ghép máy móc tại phân xưởng sản xuất. Cần phải biết rằng, rất ít người có thể vào được phân xưởng đó, và mỗi linh kiện đều được chế tạo độc lập, không lộ ra ngoài. Cho dù là nhân viên kỹ thuật trong phân xưởng sản xuất cũng chỉ có thể hiểu biết về bộ phận linh kiện mình sản xuất, không hề biết gì về những bộ phận linh kiện khác. Việc này là để bảo mật những bộ phận bên trong máy, không để lộ kỹ thuật ra ngoài. Tổng giám đốc Ngô đã làm rất tốt công việc bảo mật này. Thuý Thuý cần tìm hiểu rõ về máy móc, Tổng giám đốc Ngô tin tưởng Thuý Thuý, hơn nữa, trước khi Thuý Thuý vào phân xưởng, đã ký hợp đồng với Tổng giám đốc Ngô, nội dung là bảo mật vĩnh viễn những gì cô học được. Dương Chiến đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, nếu như anh có thể làm cho Thuý Thuý nói cho anh biết bí mật chế tạo máy, với những kỹ thuật viên