pacman, rainbows, and roller s
Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu

Tác giả: Kỷ Đạt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322333

Bình chọn: 10.00/10/233 lượt.

nh chưa ai từng phải chịu cảnh đày đọa này. Trước mặt Dương Chiến họ không dám kêu than, nhưng sau lưng thì oán thán đủ điều. Vất vả cả ngày, cũng vẫn không thu được kết quả gì, trái tim Dương Chiến như rơi xuống vực sâu, hơn nữa còn là vực sâu không đáy, cứ bay lơ lửng, không chạm xuống đáy. Loại cảm giác trái tim bị treo lơ lửng này thực khiên con người ta khổ sở tột cùng, và cũng lo lắng tột cùng.

Dương Chiến không muốn nghĩ, dẫn theo người tìm kiếm suốt cả một đêm, đến tận khi trời tờ mờ sáng, nhìn thấy các nhân viên của mình đi đứng xiêu vẹo, mặt mày xám ngoét, anh mới bất đắc dĩ thu quân trở về Thanh Đảo.

Dương Chiến lái xe về nhà, anh nhìn thấy một người ngã gục ở trước cửa biệt thự, mặc áo phao lông vũ màu vàng nhạt, chính là áo của Thúy Thúy. Tim Dương Chiến ngừng đập vài giây, sau đó anh lao khỏi xe bằng tốc độ đáng kinh ngạc, lao đến ngửa mặt người đó lên, đúng là Thúy Thúy đang hôn mê bất tỉnh. Dương Chiến quỳ dưới đất, ôm cô vào lòng, không thốt nên lời, toàn thân run rẩy mạnh, cả người như không còn chút sức lực, như người bị bại liệt, nước mắt bất giác tuôn rơi lã chã. Một lúc lâu sau, Dương Chiến mới lấy lại sức lực, ôm cô vào nhà. Thúy Thúy vẫn luôn giữ trạng thái khép hờ mắt, đôi môi khô nứt toác máu, tay còn nắm chặt thứ gì đó trong túi áo. Dương Chiến rút tay cô ra xem, không ngờ đó là một miếng bánh ngô còn thừa, trên đó còn có cả vết răng đều tăm tắp của Thúy Thúy.

Dương Chiến định lấy miếng bánh ngô ra khỏi tay cô, nhưng Thúy Thúy dù đang nửa hôn mê, tay vẫn nắm chặt miếng bánh ngô, không chịu thả ra. Trong lúc tranh giành một chútvới Dương Chiến, không ngờ cô nắm chắc đến độ hằn năm vết ngón tay lên miếng bánh. Dương Chiến không nỡ nhẫn tâm lấy miếng bánh ra nữa, ôm chặt cô vào lòng, cơ thể nóng ran của cô truyền sang anh. Anh đứng dậy lấy cho Thúy Thúy một cốc sữa nóng, cô uống ừng ực, nhưng vẫn không mở mắt. Dương Chiến đưa Thúy Thúy đến bệnh viện. Bác sĩ nói Thúy Thúy lao lực quá độ, mất nước nghiêm trọng, giá lạnh, đói khát, cộng thêm cảm, sốt, nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi. Thúy Thúy vào nằm trong phòng bệnh cao cấp được y tá chăm sóc đặc biệt. Sau khi truyền nước, nhiệt độ cơ thể đã dần trở lại bình thường, trong tay vẫn cầm chặt miếng bánh ngô, nhất định không chịu thả ra. Dương Chiến cởi tất cho cô, tất đã bị chà rách, gót chân mềm mại của Thúy Thúy đầy những dộp máu, dộp máu bị vỡ, máu be bét. Chân và đùi của Thúy Thúy sưng vù, trông rất đáng sợ, ấn vào một cái thấy lún thật sâu. Dương Chiến lật đế giày cô lên xem, đây là đôi giày Thúy Thúy mới mua, mới đi được có mấy lần, thế mà lúc này đây, đế giày đã bị chà sát còn mỏng dính, có chỗ còn bị thủng, gót giày cũng bị bào mòn gần hết. Dương Chiến vô cùng day dứt ân hận, không thốt nên lời, chỉ muốn đánh cho mình một trận tơi bời.

Chương 39 Mấy hôm không gặp, Dương Chiến gầy đi nhiều, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng trông tinh thần có vẻ tốt, vui mứng hớn hở như đón tết. Lúc này Dương Chiến đã có được bí mật chế tạo máy trong tay, một tuần trước, Thúy Thúy đã vẽ lại cho anh chi tiết toàn bộ sơ đồ cấu tạo máy, những kĩ sư tay nghề cao của công ty anh đang bắt đầu bắt tay vào việc chế tạo, quy mô cũng kha khá rồi. Thúy Thúy lặng lẽ nhìn anh, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, hỏi: “Có còn đau không?” Dương Chiến cười nói: “Không đau từ lâu rồi, hôm đó em đánh anh miệng be bét máu, sau này không được thế nữa đâu nhé!”

Thúy Thúy cười yếu ớt, nói: “Anh cũng không được phép chửi mẹ em nữa, nếu không, em vẫn sẽ đánh anh”. Dương Chiến mỉm cười rất đỗi dịu dàng, chớp chớp đôi mắt sáng, nói: “Hôm đó anh hồ đồ quá, nói linh tinh, em phải tha thứ cho anh. Anh dùng tính mạng anh mà thề, nếu anh còn bất kính với mẹ em, thì sẽ bị sấm sét đánh cho chết”. Thúy Thúy cười tươi, nói: “Thanh Đảo đã lâu không có mưa, không có sấm sết rồi”. Dương Chiến ngượng ngùng xoa sống mũi.

Thúy Thúy yếu quá, không ngồi dậy được, Dương Chiến cầm bát, đút từng thìa cho cô. Khoang mắt Thúy Thúy đỏ au, cô thực sự bắt đầu cảm kích Dương Chiến. Cô hiểu, lúc này Dương Chiến đối tốt với cô không phải vì máy móc nữa, đó là vì cái gì? Thúy Thúy không dám nghĩ tiếp, dù sao cô cũng là người phụ nữ sắp sửa ly hôn, những lời Vương Hinh nói hôm đó cũng là một kiểu mở mang đầu óc sâu sắc cho cô. Người đàn ông như Dương Chiến, sẽ có một người phụ nữ tài giỏi xứng đôi với anh. Cả đời này của cô đều tụt hậu, không thể theo kịp. Đã không xứng đôi, sao cô còn dám nằm mơ đến điều viển vông cơ chứ. Càng trèo cao, càng ngã đau!

Thì ra, cái hôm Thúy Thúy bị bỏ rơi lại trên đường cao tốc, buổi chiều có sương mù dày, buổi tối sưonưg mù còn dày đặc hơn. Đến sáng hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, sưonưg mù bao trùm khắp đất trời, Thúy Thúy lo lắng sợ hãi bước đi trên đường cao tốc bất cứ lúc nào cũng có thể bị xe ô tô từ phía sau nhìn không rõ đâm trúng. Thúy Thúy không dám đi tiếp trên đường cao tốc nữa, cô trèo qua lan can bảo vệ, đi dọc trên đồng hoang theo hướng đường cao tốc. Có lúc, cô nhìn thấy thôn trang từ xa, dù rất đói khát, cô cũng khôn