
! Con sẽ không để cho mẹ phải lo lắng đâu ạ…” Dương Dương bộ dạng muốn nói lại thôi.
“ Mẹ… Ba có rất nhiều bạn gái. Mỗi ngày có hẹn rất nhiều…”
“ Uhm…” Tim Tiểu Ngưng nhói đau, cô vẫn còn yêu hắn.
“Vâng!Mẹ…!Mẹ cũng mau mau tìm bạn trai đi!” Bộ dạng nó gấp gáp. Nó đang cổ vũ cho mẹ nó đi tìm bạn trai chỉ tiếc một nỗi nó không thể giới thiệu bạn trai ngay cho mẹ chọn lựa.
“ Mẹ biết ! Mẹ sẽ đi tìm bạn trai! Con đừng lo lắng!”
Két…Cạch.. Tiếng mở cửa vang lên.
Dương Dương nhìn người đối diện đang đi đến , nó nói nhanh vào điện thoại: “Mẹ, ba về rồi! Con cúp máy nha! Mẹ nhớ lúc đi hẹn hò thì phải mặc bộ váy trắng như lần trước nhé!”
Cúp điện thoại nhanh, Dương Dương nhảy xuống giường, nói: “Ba đã về rồi!”
Lông mày Đường Hạo nhíu lại, thấp giọng dò hỏi: “ Mẹ con có bạn trai sao?”
“Đúng ạ!” Cậu bé nhún nhún bả vai không để ý nói.
“Hừ…”Chân mày Đường Hạo càng nhăn hơn, sắc mặt tựa hồ lạnh đi vài phần. Hắn đang nghĩ đến điều gì đó.
Dương Dương nhìn biểu tình trên khuôn mặt của Đường Hạo, nó giả bộ lơ đãng nói: “Vợ của bác Lương vừa qua đời. Giờ mẹ đang chăm sóc con gái bác ấy!”
Đường Hạo run rẩy, hai tay nắm chặt lại thành quyền. Đáng chết, con trai mới vừa mới rời khỏi không lâu, nhanh như vậy đã muốn làm mẹ của đúa bé khác hay sao?
“Ba! Sao ba lại tức giận như vậy?” Dương Dương tròn xoe mắt, tỏ vẻ không hiểu hỏi.
Đường Hạo nở ra một nụ cười keo kiệt, nhíu mày nói: “ Không giận sao được hả? Còn chưa tắm rửa rồi đi ngủ sao?”
“Chờ ba về tắm cho con đấy” Dương Dương nhe răng cười: “ Ba mau mở nước ấm đi! Con muốn đi ngủ lắm rồi!”
Đường Hạo đột nhiên cảm thấy đứa con này thật không giống hắn, hắn chỉ có thể nói: “Được!”
*****************
Thời gian trôi qua thật nhanh, Chung Diệp ra đi đã được hai tháng , đối với Tiểu Ngưng cũng là một thay đổi lớn.
Hai tháng qua quan hệ giữa hai người cũng dần trở nên sâu sắc. Lương Bân mỗi khi tan sở đều đến nhà cô, có khi ở lại cũng nấu ăn bữa tối. Lúc đầu cô còn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng vì có Nhị Nhị ở giữa nên sự xấu hổ cũng nhanh chóng đi qua.
Nhưng bọn họ vẫn còn bị vây hãm trong quan hệ bạn bè bình thường.
Bất quá, trong buổi nói chuyện hôm qua, Lương Bân đã nói muốn cô làm bạn gái của anh. Khiến cô trở tay không kịp, không biết phải ứng phó thế nào.
Lương Bân ôn hòa cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ngưng, bao bọc nó trong bàn tay to lớn của mình, nói: “Tiểu Ngưng! Anh biết thế này thì thật quá là đường đột nhưng đối với anh thì không. Từ khi Chung Diệp bị bệnh, anh và cô ấy luôn chỉ coi nhau như người thân, sống với nhau cũng là vì trách nhiêm. Còn đối với em, anh thật sự càng ngày càng yêu thích em hơn!”
Tiểu Ngưng lắp bắp không biết phải nói gì.
“ Không cần phải ngạc nhiên như vậy! Chung Diệp biết, hơn nữa cô ấy còn cổ vũ anh theo đuổi em nữa cơ! Chúng ta sau này sẽ là người một nhà có được không?” Lương Bân có phần bất đắc dĩ nói: “ Nhưng em đừng hiểu lầm rằng vì cô ấy mà anh mới thích em. Trên thực tế, em là cô gái được rất nhiều đàn ông muốn yêu mến!”
“Em không phải là một cô gái! Em đã là mẹ của một đứa bé sáu tuổi rồi”
“ Haha…Như vậy thì em nguyện ý làm bạn gái của anh sao? Vậy chúng ta hãy cùng xây dựng gia đình với Nhị Nhị nhé!” Lương Bân chân thành nói, ánh mắt tha thiết nhìn vào Tiểu Ngưng.
Tiểu Ngưng chậm rãi gật gật đầu, Lương Bân kì thật là người tốt. Mà cô cùng với anh ấy có chung một lí do.
\\
Chương 129
Dương Dương nở một nụ cười thật rạng ngời, trong miệng nó còn đang lẩm nhẩm ca từ, đủ thấy nó rất vui.
Đường Hạo ngồi trên ghế salon, mỉm cười nhìn con trai, với tay lấy cốc nước uống: “Mỗi lần từ nơi đó trở về là vui đến vậy sao? Vào cửa mà không biết chào ai, mới qua hai ngày mà đạo đức đã kém thế thì sau này ba sẽ không cho con đi như vậy nữa , đỡ phí hàng trăm ngàn hàng tháng mời thầy cô đến dạy lễ giáo!”
Đường Ngạo Dương cũng không phải vì thế mà mất vui, nó thách thức nhìn lại cha nó: “Không vấn đề gì! Dù sao ba có mẹ kế mới thì cũng chẳng có thời gian bên cạnh con nữa!”
“Có ý gì hả?” Đường Hạo hỏi một cách rất tự nhiên, phản ứng cũng rất nhanh.
“Không có ý gì cả! Ba! Con muốn đi tắm! Ba tắm cho con đi!” Dương Dương giống như đại lão gia ra lệnh, nhưng động tác của nó thật đáng yêu, hai tay đã vươn ra phía trước.
Đường Hạo chưa từng hầu hạ cho ai, nhìn con trai mình trước mặt hắn tự nhiên thấy thằng bé như già dặn thêm vài phần.
“Lúc trước. con ở với mẹ, con chỉ là một đứa trẻ nhưng chỉ sau hai tháng đã lớn hơn nhiều!” Nó vô tội nhìn ba nó, giương đôi mắt đáng thương lên hỏi : “Không phải những đứa trẻ không có mẹ đều phải tự mình sống độc lập hơn trước sao?”
“Con…” Đường Hạo bỗng nảy sinh cảm giác ác cảm.
“Con còn hơn nhiều đứa trẻ bất hạnh khác. Ít ra con còn có một người mẹ nhưng mẹ lại không được phép ở cùng con, phải đi làm mẹ đứa bé khác!”
Thấy con mình than thở như thế, Đường Hạo không khỏi run lên, không tin hỏi: “Con nói mẹ của con thật sự sẽ làm mẹ của đứa bé khác hay sao?”
Dương Dương lập tức giương lên khuôn mặt muốn khóc đầy ai oán nói: “Vâng! Mẹ muốn có bạn trai! Con cũng từng n