
của Chu Thích ngay sau đó thì làm Tiểu Ngưng ngây ra như phỗng: “ Anh đương nhiên biết em không phải là Bạch Phương Úc! Em là Lục Giai Ngưng. Từ trước đến nay, đây là điều duy nhất mà anh biết!”
Lục Giai Ngưng cố gắng để hiểu được lời nói của hắn, hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình: “ Cậu biết tôi không phải là Bạch Phương Úc, ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện sao?”
“Ha ha……” Chu Thích cười, lông mày nhướn lên, xem như là đáp lại lời nói của Lục Giai Ngưng.
“Vậy vì sao cậu không chịu nói? Ngay từ đầu tại sao không nói ra sự thật?” Hắn ta ngay từ đầu đã biết cô là ai, nhưng lại không chịu nói với mình. Kinh khủng! Thật sự hết sức kinh khủng.
Nếu Chu Thích có thể đoán được ra mình không phải là Bạch Phương Úc, thì cha mẹ Bạch gia cũng có thể nhận ra mình không phải Bạch Phương Úc mới đúng. Nhưng vì sao…..vì sao bọn họ lại cố tình không nói cho mình biết? Hết thảy mọi chuyện là vì cái gì?
“Ha ha, em có muốn biết tại sao không?” Hắn cười nham hiểm.
Lục Giai Ngưng nhìn hắn, không trả lời.
Chu Thích đột nhiên lại đem hai bàn tay chế trụ lấy vai cô, sau đó đè thấp gò má muốn hôn lên cánh môi của cô: “ Bởi vì, người anh thích chỉ có Lục Giai Ngưng! Anh yêu cũng chỉ có mình Lục Giai Ngưng!”
“Không!” Lục Giai Ngưng dùng sức giãy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn. lắc mạnh đầu tránh khỏi nụ hôn của hắn, không kịp thở hô lên: “ Chu Thích, cậu có phải bị điên rồi không? Cậu nói yêu Bạch Phương Úc, miệng cậu nói nhiều tiếng yêu Bạch Phương Úc như vậy, tại sao còn có thể đối xử với tôi như thế này?”
“ Tôi không có điên! Tôi cực kỳ tỉnh táo, vào cũng biết rõ bản thân mình thích ai. Lục Giai Ngưng, tôi thủy chung từ trước đến giở đều yêu mến em, thật sự rất thích em, em có biết không?” Chu Thích vừa nói hai chữ ‘yêu mến’ thì lại càng mạnh mẽ muốn hôn Tiểu Ngưng: “ Bạch Phương Úc mới là thế thân của em. Chúng tôi biết nhau lúc học đại học, cũng chỉ vì cô ta giống em nên tôi mới có thể thích cô ta! Cô ta tính cách lúc nào cũng như một đại tiểu thư, luôn đối với tôi kêu đến hét đi. Nếu như không phải cô ta giống em, thì chắc tôi cũng không dễ dàng tha thứ cho cô ta như vậy đâu!”
Lục Giai Ngưng dùng ánh mắt xa lạ nhìn con người cực kỳ lạ lẫm trước mắt. Hắn đã triệt để thay đổi. Hắn đã không còn là chàng thanh niên dễ thương nhiệt tình của năm nào, lúc này hắn tựa như ma quỷ vậy.
“Cậu buông tôi ra! Cậu mau buông tôi ra đi!”
“Không! Tôi nhất định phải biến em trở thành của tôi! Nhất định! Em thử qua hương vị của tôi thì sẽ biết tôi tuyệt đối không thua gì Đường Hạo, nhất định còn mạnh hơn so với hắn! Đừng quên, tuổi hắn so với chúng ta bây giờ, là đã già rồi!” Chu Thích càn rỡ nói, hắn hoàn toàn coi Đường Hạo như kẻ không có giá trị gì.
“Không! Chu Thích, tôi không thích cậu! Không thích cậu….. Đừng đối xử với tôi như vậy!” Lục Giai Ngưng nhìn hắn dán chặt môi trên mặt mình, lập tức cảm thấy chán ghét vô cùng. So với dẫm lên phân chó, cô cảm thấy còn đáng ghét hơn!
“Yêu, đàn ông có tiền em sẽ yêu! Đàn ông cho em tinh phúc, em cũng sẽ yêu…..Ha ha, yên tâm! Hiện tại cả hai thứ này tôi đều có cả! Tôi cũng không còn là cậu thiếu niên không có mị lực như năm nào! Giai Ngưng, em thử nhìn tôi mà xem! Tôi là một người đàn ông rất có mị lực và năng lực, đúng không?”
Chương 325
________
“ Chu Thích, tôi thừa nhận cậu bây giờ là một người đàn ông rất có mị lực, rất vĩ đại, tin chắc sẽ có rất nhiều phụ nữ thích cậu. Cậu cần gì phải dây dưa với tôi?” Lục Giai Ngưng trong lúc giãy dụa, thử khuyên bảo hắn.
“Nhưng tôi chỉ thích em, từ trước đến giờ vẫn một mực thích em, muốn em trở thành bạn gái của tôi, sau đó trở thành vợ của tôi!” Chu Thích gầm nhẹ nói: “ Đều là tại Đường Hạo! Là do hắn sử dụng thủ đoạn hèn hạ cướp đi sự trong trắng của em! Tiểu Ngưng, em đúng ra phải là bạn gái của tôi mới đúng!”
“ Nhưng, bất kể như thế nào thì tôi cũng đã thuộc về anh ấy! Tôi thậm chí còn sinh cho anh ấy hai đứa con rồi. Chu Thích, cậu ưu tú như vậy, tôi không xứng với cậu đâu…..”
“Mặc kệ! Tôi không ngại! Tôi chỉ thích em…..” Bàn tay to lớn của Chu Thích tiến về phía cổ áo của cô, dùng sức giật mạnh xuống.
“ Cút ngay! Cậu….. Tên biến thái này….. Cút ngay…..” Thấy khuyên bảo không có hiệu quả, Tiểu Ngưng một tay giữ chặt lấy cổ áo, một tay tùy tiện cầm lấy thứ gì đó, đập tới tấp lên đầu Chu Thích.
Chu Thích đem gối ném xuống đất, khóe miệng cười tà, nhìn cô trên giường, chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình: “ Lục Giai Ngưng, em tốt nhất nên tiết kiệm sức lực của mình đi thì hơn. Bởi vì, em sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!”
Lục Giai Ngưng chậm rãi lùi về phía đầu giường, quơ lấy chiếc đèn để bàn dùng sức đập lên trán Chu Thích: “ Chu Thích, cái tên biến thái này…..Đi chết đi….”
Cùng một lúc hô to thì Lục Giai Ngưng cũng đem cây đèn đập tới tấp vào Chu Thích. Lập tức một dòng máu tươi chảy xuống tử trán hắn. Hắn đưa tay lên, nhìn thấy màu đỏ của máu trong lòng bàn tay mình, ánh mắt trở nên mơ hồ, thở hổn hển: “ Em dám đánh tôi? Lục Giai Ngưng, như vậy là không ngoan. Phụ nữ thì cần phải ôn nhu, ngoan ngoãn trở