
.”. Trên ghế sa lon, cô ngủ rất thoải mái, phát ra một tiếng thân ngâm vui sướng, như thân thể con mèo nhỏ đang giãy dụa.
Bất quá hai tay cô ôm chặt lấy hai bên người, vừa vặn đem ngực cô thu lại càng chặt. Một khắc kia cúc áo trước ngực không biết mở ra từ khi nào.
Lộ ra một khe rãnh thật sâu trơn mềm.
Đường Hạo thiếu chút nữa cà phê chưa kịp nuốt trong miệng phun ra, cũng may định lực hắn khá tốt. Đáng chết, đều do em gái bảo bối của hắn, không biết nghĩ sao lại đem một người uống say ném cho hắn quản lý.
Lý do hôm nay là chủ nhật, trong công ty người người đi làm, chỉ có một mình hắn rảnh, những người khác đều có việc để làm.
Trên ghế sa lon, người bất an động đậy, hơn nữa đứng người lên mơ mơ màng màng đi loạn, một bước chân không xong lại hướng phía người nào đó ngã vào …
“Uy , cô đừng ngã sấp xuống !” – Đường Hạo rất nhanh đứng lên, đỡ người ‘say rượu’ nặng nề ngã vào trong lòng hắn.
Đường Hạo chỉ cảm thấy hai luồng mềm mại gì đó đập vào ngực, vô cùng… thoải mái.
Dù cho không cần sờ, cũng biết là ngực, hơn nữa tuyệt đối tuyệt đối là hàng thật giá thật. Mùi hương cổ thơm ngát tiến vào hơi thở của hắn, mùi vị kia. . . . . . Rất quen thuộc. . . . . .
\\
Chương 63
Đường Hạo cau mày nghĩ, rốt cuộc mình đã ngửi qua ở nơi nào rồi.
“A. . . . . . Nhịn không nổi, buồn đái quá . . . . .” – Tiểu Ngưng say đến nỗi không biết đang ở nơi nào, hàm hồ nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất thống khổ nhăn lại càng nhăn nhó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay, cái mũi nhăn lại vểnh lên, làm cho cô thậm chí thoạt nhìn có điểm giống búp bê.
“Buồn đái quá mẹ ơi . . . . . .” – Tiểu Ngưng lại hô một tiếng.
Đường Hạo lông mày lại nhăn thêm vài phần, mặt lạnh ôm nữ nhân say chóng mặt đi vào trong toilet.
Chứng kiến bồn cầu tựa như nhìn thấy người thân, Tiểu Ngưng cao hứng cười to: “Ha ha. . . . . . Rốt cục có thể giải quyết rồi!”
Tựa hồ không nhìn tới người đàn ông bên cạnh, rộng rãi cởi bỏ quần jean, cùng một lúc cởi ra …
Động tác của cô quá nhanh, nhanh đến nổi làm cho Đường Hạo căn bản không kịp xoay người. Hắn thị lực hoàn toàn bình thường không thể tránh khỏi nhìn thấy một mảnh khu rừng rậm rạp giữa hai chân cô …
Hắn mặt không biểu tình xoay người, bất quá trong ánh mắt là sự trào phúng với cô. Ừ, con gái có thể ở trước đàn ông tự nhiên cởi áo nới dây lưng, như thế hẳn là thói quen. . . . . .
“Xèo xèo . . . . . .”. Một chuỗi tiếng nước chảy cọ rửa vách sứ trong toilet vang lên. Hơn nữa thời gian tiếng nước tiểu chảy cũng khá lâu. . . . . .
Bụng rốt cục đạt được giải thoát, người mơ mơ màng màng bật cười. Bàn tay nhỏ bé vuốt trên không trung, nhưng sao sờ không tới thứ cô muốn tìm.
“Ừ, giấy vệ sinh tại sao không có?”. Cô bực bội quát lên.
Đi ra toilet, người chịu không được lại đi vào, không nhìn cô gái kia đang làm trò hề, hắn trực tiếp giật xuống cuộn giấy vệ sinh ném tới tay của cô.
“Đây . . . . . Nguyên lai trong này!”. Cô mồm miệng nói không rõ, thoáng nâng lên, lau. . . . . .
Đường Hạo thật sự chịu không được rồi, chưa từng có gặp qua người con gái nào như vậy. Không được, hắn nhất định gọi điện thoại bảo Đình Đình đem cô gái này đi, nếu không hắn khó đảm bảo không đem cô ta vào trong bồn cầu, giật nước cuốn đi.
Mặc quần xong, lảo đảo đi ra. Đầu óc cô choáng váng…
“Tôi đi không nổi, phải lên xe về nhà nấu cơm. Mẹ và cục cưng đều chờ ăn cơm …”. Bộ dạng cô say rượu thật không trang nhã.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ tức giận, có vẻ không chịu đựng được nữa.
Hắn một tay móc điện thoại trong túi quần ra, rất nhanh bấm một số điện thoại.
“Tổng tài, anh chờ một chút em làm xong sẽ lập tức lên ngay!”. Đình Đình vội vàng nghe điện thoại.
“Anh lệnh cho em, bây giờ ngay lập tức lên đây cho anh, đem cô gái này đi. Nếu không anh sẽ đem cô ta ném xuống dưới lầu!”. Hắn rất nghiêm túc nói, không nói giỡn nửa câu.
“A. . . . . . Cây cột này làm sao có thể hung dữnhư vậy ….”. Tiểu Ngưng bị sợ đến kêu sợ hãi một tiếng, sau đó khóc nức nở, nước mắt cùng nước mũi cũng đều cọ vào “Cây cột”.
Tiếng khóc rống giống như trẻ con này trong nháy mắt làm cho lòng của hắn cảm thấy đau xót, tác động đến một việc mà hắn đã che dấu rất lâu.
Cúi đầu xem xét bộ dạng cô say khướt, lập tức sự đau xót ‘trong nháy mắt’ tan thành mây khói, chỉ còn lại sự chán ghét.
\\
Chương 64
Chậm rãi mở to mắt, Tiểu Ngưng khi thấy trần nhà đẹp đẽ, thì nhảy bật dậy từ ghế salon. “Đây là nơi nào?”
Mới từ trong toilet ra Đình Đình mở to hai mắt nói: “Khá tốt, cô cuối cùng đã tỉnh!”. Bởi tìm không thấy điện thoại di động của cô, liên lạc tới nhà cô không được. Cho nên chỉ đợi cho đến khi cô tỉnh lại, anh trai còn phát hỏa, sau đó đem tới văn văn phòng ném cho cô.
Tiểu Ngưng lau mặt của mình, đầu đau quá, chia năm xẻ bảy .”Đây là nơi nào? Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Nơi này là công ty của chúng tôi, bây giờ là ba giờ chiều! Tiểu thư, cô bây giờ có thể đi được chứ?”. Đình Đình quan tâm hỏi.
Tiểu Ngưng cau mày dùng sức hồi tưởng chuyện xảy ra trước đó, cô tham gia cuộc thi uống rượu, sau đó … đã lấy được hạng nhất. “Tiểu thư, có phải là tôi lấy được