
gì vậy ạ? Mẹ đang an ủi con sao?” Dương Dương không tin, mất hứng chu miệng lại.
Câu hỏi của Dương Dương căn bản không được Tiểu Ngưng đáp lại. Bởi vì, Tiểu Ngưng lại nhìn chăm chú vào Nhị Nhị biểu diễn.
Cái gì đây? Mẹ cứ như vậy mà bỏ mặc mình hay sao?
Nhìn trong ánh mắt của ba mẹ chỉ có Nhị Nhị, Dương Dương hổn hển nghĩ: ba mẹ đã không cần con cũng không sao!
Dương Dương chạy đến bên cạnh Hải Uy, ôm lấy cổ của Hải Uy nói: “ Chú Hải Uy, chú cũng nghĩ Nhị Nhị biểu diễn rất tốt sao? Cháu thấy chị ấy giống như đang ăn kem ly chứ không phải muốn ngủ. Ngủ là im lặng, nhắm mắt lại? Chú nhìn chị ấy xem! Ở trên giường lật đi lật lại, hưng phấn như vậy thì làm sao mà ngủ được? Chị ấy làm người ta nghĩ trên giường có con gián không bằng, đủ để dọa người kinh hồn bạt via! Như vậy thì làm sao có giấc mơ đẹp, mà giấc mơ đẹp còn ở xa lắm!”
Hải Uy tùy ý để cho Dương Dương ôm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào chỗ Nhị Nhị đang được chiếu đèn huỳnh quang: “ Chú không hiểu những điểu này, nhưng đạo diễn không phải nói Nhị Nhị rất tuyệt hay sao?”
Ừ, đúng vậy! Tuy hắn không hiểu biểu diễn là gì, nhưng Nhị Nhị đang diễn một cách rất thành thục và điêu luyện, cảm giác không hề giả dối chút nào. Hơn nữa, Nhị Nhị xác thực là vô cùng đáng yêu, so với những đứa trẻ cùng trang lứa trên truyền hình thì dễ thương hơn nhiều.
Nhìn tất cả mọi người đều bị Nhị Nhị ma quỷ kia thu hút, miệng của Dương Dương cong lên rất cao, rất cao…
Bác đạo diễn tiếp tục yêu cầu, Nhị Nhị chuyển sang cảnh số 2.
Thân thể nhỏ bé ngã nhào lên giường, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn vùi đầu vào trong chăn ga gối đệm, liêm liếm trên đó.
Không biết bác đạo diễn nói gì với Nhị Nhị, chỉ thấy Nhị Nhị càng cười nhiều hơn, hơn nữa tiếng cười khanh khách nghe như tiếng chuông bạc.
Những hạt trân châu lóng lánh dưới ánh đèn plash tỏa ra những hào quang nhỏ, cô bé cười tươi càng thêm ngọt ngào.
“ Tiểu Nhị Nhị, trời sinh là ngôi sao! Thật sự là quá tuyệt vời!” Bác đạo diễn lại một lần nữa tấm tắc khen ngợi.
Nhị Nhị cũng không ngượng ngùng mà nhẹ giọng cảm ơn: “ Cảm ơn bác!”
Cô bé sở dĩ chịu quay quảng cáo là bởi vì bác sản xuất kia nói chỉ cần cô bé xuất hiện sẽ khiến những ngôi sao khác lu mờ.
Trước đây, cô bé đã từng nghe chú Hải Uy khen ngợi một cô diễn viên rất đẹp trên TV, nhưng cô bé cho rằng cô diễn viên kia chẳng qua chỉ là ăn mặc đẹp mới thu hút như vậy.
Cô bé nói các cô ấy khó coi, chú Hải Uy vuốt đầu cô bé, nói còn nhỏ không biết thưởng thức.
Hừ! Mình từ nhỏ đã bắt đầu xác định con đường nghệ thuật rồi, lại còn nói mình không biết thường thức ư? Chắc mắt chú ấy bị con gì đó nhảy vào bơi bên trong rồi!
Cô bé muốn chứng minh sự thật cho chú Hải Uy biết ai mới là người xinh đẹp, hơn nữa còn là một người đẹp chân chính.
Bởi vì Nhị Nhị cực ăn hình với ống kính, cho nên suốt hai giờ, bộ phận quảng cáo chụp hình mới hoàn toàn thỏa mãn với công việc.
Lúc đạo diễn hô một tiếng “Cắt!” , rồi giơ ngón tay cái vơi cô bé con đang nằm trên giường thì các nhân viên mới có thể thở phào, chúc mừng công việc đã kết thúc.
Chương 401
_______
Mệt mỏi cả ngày, cuối cùng mọi người cũng kết thúc được hết công việc.
Nhân viên quay phim, nhân viên chụp hình vừa đóng gói thiết bị vừa nhìn Lục Giai Ngưng với ánh mắt cảm kích vô cùng.
“ Chị Lục, hôm nay phải cám ơn tiểu bảo bối của nhà cô rất nhiều! Bằng không mọi người sẽ phải khổ sở mất công toi một buổi làm việc!” Anh quay phim, tuổi tác cũng không chênh lệch lắm so với Tiểu Ngưng cảm kích mà rơi nước mắt, nắm thật chặt tay cô.
“ Ha ha, đâu có! Đâu có!” Tiểu Ngưng không có da mặt dày như hai cha con họ Đường kia, đâu dám tranh công. Tuy nhiên, sự thật đúng là như vậy.
“ Tiểu Lục, cô cũng đừng có khiêm tốn quá! Tiểu bảo của nhà cô xác thực là quá lợi hại, nhỏ như vậy mà đã có khí chất của ngôi sao rồi!” Một nhiếp ảnh gia cũng đi tới, giơ ngón tay cái lên nói.
Tiểu Ngưng cười cười đến mức gò má hơi đau, trong lòng thì thấy vô cùng tốt đẹp.
Trong khi Tiểu Ngưng còn đang tiếp nhận ánh mắt cảm tạ của mọi người xung quanh thì Đường Hạo đã chạy đến bên giường, ôm lấy cô con gái.
Động tác đơn giản nhưng không giấu được sự khoe khoang, hắn dương dương tự đắc muốn để cho tất cả mọi người biết cô bé xinh đẹp này chính là con gái của hắn.
Nhị Nhị tựa ở trong lòng ba mình, nhìn vào ống kính làm một động tác đáng yêu. Bởi vì có một chú nói muốn chụp cho cô bé mấy tấm hình. Từ trước đến nay, Đường Hạo không thích chụp ảnh nhưng cũng mỉm cười trước ống kính, kiêu ngạo mười phần với tư cách của một người cha.
Dương Dương đứng bên cạnh chú Hải Uy, nhìn bộ dạng của ba mẹ, nó không thể nào chịu nổi. Nói cầm lấy tay chú Hải Uy, kêu rên lên: “ Chú Hải Uy, chú nhìn ba mẹ cháu xem! Chẳng lẽ ba mẹ cháu lại không biết họ vẫn còn chưa là vợ chồng chính thức sao? Cháu và Nhị Nhị vẫn còn thân phận là con tư sinh! Ba mẹ cháu cao ngạo như vậy, nhìn thật khó chịu!”
“ Chú cũng cảm thấy ba mẹ cháu đang điên cuồng thì phải! Về nhà nhớ tạt cho họ gáo nước lạnh, để tỉnh ra!” Xác thực, từ lúc hắn đi theo Đường Hạo, chưa bao giờ thấy anh ấy cao hứng