The Soda Pop
Mẹ độc thân tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212073

Bình chọn: 10.00/10/1207 lượt.

c đẩy cửa.

Một ngọn lửa lớn bay phóng thẳng đến chỗ hai người các cô.

******************************************************************Sau khi đưa Lạc Lạc về nhà, Đường Hạo lấy điện thoại gọi cho cấp dưới của mình điểu tra về Lục Giai Ngưng.

“Ring!” Bất chợt điện thoại lại rung lên trước một bước. “Alo?”

“Tổng tài, Giải Trí Thành bên kia bị cháy! Có rất nhiều nhân viên bị thương, hiện tai đang được cấp cứu tại bệnh viện Nhân Ái!” Giọng nói của giám đốc đầy vẻ khẩn trương từ trong điện thoại truyền ra ngoài.

“Giải Trí Thành xảy ra hỏa hoạn sao? Đã cho người khống chế chưa? Có người bị thương sao?”

Trước mắt thì không có ai bị thiệt mạng, tình hình đã được khống chế ổn định lại rồi, tôi bây giờ đang đến Giải Trí Thành. Tổng tài, sợ rằng việc này ảnh hưởng xấu đến cổ phiếu sắp bán trên thị trường của chúng ta, tôi nghĩ trước mắt ngài nên đến bệnh viện thăm hỏi những nhân viên bị thương trong trận hỏa hoạn này!” Giám đốc nhắc nhở .

“Được, tôi lập tức qua đó ngay!”

Chuyện này xảy ra khiến Đường Hạo không thể không ngừng lại yêu câu điều tra về Lục Giai Ngưng, lúc hắn đi ra ngoài cửa thì trợ lí, vài nhân viên cấp dưới còn có một người tài xế đã ở ngoài đợi hắn.

Trước khi đến, Đường Hạo đã biết hỏa hoạn là do những tia lửa điện trong quá trình hàn văng ra, gây ra một dòng nhiệt điện dẫn đến cháy. Cũng may, trong lúc đó ở Giải Trí Thành không có quá nhiều công nhân, nếu như mà có nhiều người thì hậu quả thật khó mà chịu nổi.

Trong sáu người bị thương có năm người thương tích đã được xử lí ổn thỏa, giờ chỉ còn phải ở trong viện quan sát thêm vài ngày.

Chỉ có một người nhất quyết không chịu để cho bác sĩ xử lí vết thương cho mình, mọi người chính là không có biện pháp nào để khiến người bị thương kia hợp tác điều trị.

Đường Hạo cùng một số cấp dưới vừa bước vào trong bệnh viện đã thấy một đám phóng viên kéo tới, ánh đèn flash nháy liên tục : “Đường tiên sinh,đối với hỏa hoạn lần này ngài có suy nghĩ gì không? Vụ việc này có ảnh hưởng đến lượng cổ phiếu mới của Đường thị sắp tung ra trên thị trường không?”

“Đường tiên sinh, Giải Trí Thành còn chưa khai trương mà đã phát sinh ra vụ cháy này, xin hỏi anh có ý kiến gì không?”

Đường Hạo nhếch môi mỏng lên cười, dưới sự bảo vệ của cấp dưới đi thẳng hường đến phòng cấp cứu.

Chỉ nghe thấy tiếng kháng cự của một cô gái : “Bác sĩ, tôi không có chuyện gì cả, không cần phải kiểm tra!”

“Tiểu thư, vai cô bị thương chảy máu khá nhiều, cô mau cởi áo ra, để cho chúng tôi xử lí vết thương!” Bác sĩ nhẫn nại nói.

“Không cần! Tôi thật sự không cần!”

\\

Chương 109

“Tiểu thư , số điện thoại nhà cô là bao nhiêu? Chúng tôi giúp cô liên lạc với người nhà!!” Nhân viên phụ trách một bên lo lắng hỏi.

“Đừng….. cho người nhà tôi biết! Tôi thật sự ….không có ….sao cả!” Cô gái dứt lời, lời nói đứt quãng , mặc cho ai nghe cũng đoán chắc rằng cô không thể không có sao.

Đường Hạo lạnh lùng đang chú ý lắng nghe tiếng từ bên trong, đột nhiên ngừng lại. Cái giọng nói khàn khan rất quen thuộc kia, rất giống giọng mẹ của Dương Dương. Một nữ y tá từ bên trong vừa bước ra đi tới, vẻ mặt trông cực kì bất đắc dĩ.

“Tình hình người bên trong kia thế nào? Vết thương rất nghiêm trọng sao?” Không chờ Đường Hạo hỏi, trợ lí bên canh hắn đã tiến lên một bước hỏi cô y tá trước.

“A, bệnh nhân trong kia bị thương nhưng nhất quyết không chịu hợp tác cùng chúng tôi. Bờ vai cô ấy bị vật nặng đập vào, chấn thương khá nghiêm trọng, nhưng cô ta không chịu cới áo ra để cho chúng tôi xử lí vết thương. Bất luận chúng tôi nói thế nào, khuyên bảo bao nhiêu thì cô ta vẫn cứ không chịu!” Y tá tháo khẩu trang xuống, giải thích rõ tình huống. Nếu như người bị thương thật sự có vấn đề thì chuyện đó cũng sẽ không phải là do bệnh viện tắc trách.

“Bệnh viện sao không tìm ra biện pháp khác? Có phải bởi vì bác sĩ là nam giới nên cô ấy mới như vậy?” Trợ lí tìm được lí do thích hợp, tỏ vẻ không hài lòng.

“Lúc trước, xác thực là bác sĩ nam, sau khi thấy cô gái kia cự tuyệt như vậy, chúng tôi đã cho một bác sĩ nữ thay, nhưng cô ta vẫn không chịu!”

Viên trợ lí thấy như là đang ngủ mơ, thấp giọng lầm bầm: “Chẳng lẽ thế kỉ hai mươi mốt rồi mà vẫn còn có những cô gái cổ hủ như vậy sao?”

“Không rõ lắm! Tóm lại, các anh nên liên lạc với người trong nhà cô ấy, bảo họ mau mau đến khuyên, nều không thì cũng chẳng còn cách nào khác nữa!” Sau khi nói xong, y tá tiếp tục đẩy xe mang dụng cụ y tế đi.

“Tổng tài, tôi sẽ vào khuyên can người bị thương, sau đó sẽ lien lạc với gia đình của cô ta!” Trở lí mở miệng muốn xin chỉ thị từ hắn.

Đang lúc Đường Hạo gật đầu thì một cô gái toàn thân vô cùng bẩn , quần áo bị cháy lỗ chỗ khắp nơi, vết thương trên vai trái vẫn đang chảy máu. Mái tóc của cô rối bời, những sợi tóc rũ xuống trước mặt. Một bàn tay nhỏ đang che khuôn mặt đen đầy khói bụi, chỉ riêng đôi mắt là vẫn trong veo, sáng ngời.

Cô một tay vịn tường, một tay giữ chặt lấy chiếc áo bị cháy lỗ chỗ trên người, muốn đi ra ngoài cửa.

“Cám ơn cô, bác sĩ, nhưng tôi thật sự không có việc gì! Miệng vết thương , về nhà tôi có thể tự