
ở hai bên hông đã nói cho anh biết câu trả lời!
Cô nàng chết tiệt này, lại dám…
Đúng vậy! Đương nhiên là Kỷ Lương cô dám rồi. Nếu như là cô nhóc ngây ngô của mấy năm trước, thì thật sự không dám to gan ăn mặc như vậy… Nhưng bây giờ thì…
Cô vùi đầu vào hõm vai anh, vì bàn tay không an phận của anh đang làm loạn dưới váy cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng lên, không kìm được những tiếng rên rỉ mê người. Nhưng cô vẫn không quên chuyện mình muốn nói, cô khẽ thở gấp, cắn loạn trên cổ anh một hồi: “Ai bảo anh tùy tiện hôn người khác này…”
“… Anh không hôn.” Hô hấp của Hạ Vũ càng lúc càng nặng nề: “Chỉ là… để lại dấu vết trên quần áo thôi… Cô ấy đột nhiên lao tới…”
“À… vậy là anh thấy tiếc nuối sao?” Cô hừ một tiếng, giọng nói đầy vẻ nũng nịu, yêu kiều.
“Tiếc cái rắm ấy!” Anh thô lỗ trả lời cô, động tác tay càng thêm tà ác: “cũng đâu phải của em chứ!”
“Ừ…” Không biết cô ừ là vì nghi ngờ câu nói của anh, hay là đáp lại sự trêu chọc của anh: “Em cũng muốn để lại dấu ấn…” Nói xong, cô há miệng, không khách khí cắn vào cổ anh một cái, rồi lại mút chặt… chỉ một lát sau, dấu ấn đỏ chót nhỏ như quả dâu tây xuất hiện, tuyên bố chủ quyền của cô.
“Lúc nào cũng hoan nghênh…” Bị cô trêu chọc, người anh càng nóng hơn: “Sau này… không cho ăn mặc như vậy ra ngoài nữa…” Chết tiệt — sao cô có thể mặc thế này ra đường chứ… Đây là của anh mà…
“Ừm… hừ…” còn lâu cô mới trực tiếp đồng ý nhé: “Chẳng lẽ… anh không thích sao? A…” Động tác đột ngột của anh khiến toàn thân cô chấn động…
“Không ặc thế này ra ngoài đường!” Anh… chết tiệt thật… đương nhiên là thích rồi.
“Vậy… ý anh là… chỉ ặc ở nhà cho anh ngắm thôi sao?”
“…” Anh không trả lời, trực tiếp dùng hành động để nói cho cô biết, anh rất thích ý kiến này của cô.
Trong chuyện này, trước giờ Kỷ Lương đều không chịu thua, mà sự hiếu thắng của cô cũng khiến Hạ Vũ vô cùng yêu thích. Anh cuồng dã, cô sẽ càng cuồng dã hơn, chủ động xé áo sơ mi của anh, vừa dùng tay vừa dùng môi, khiến ngọn lửa dục vọng bùng cháy lên như thiêu đốt cả hai người…
Sau khi cuộc chiến đầu tiên kết thúc, Kỷ Lương mềm nhũn người dựa vào lòng anh, để mặc cho anh bế mình vào phòng tắm trong phòng ngủ của hai người… Cô còn không dám tin, vừa rồi… hai người bọn họ lại dám ở trong phòng khách mà…
Cô đưa hai tay lên ôm khuôn mặt đang nóng bừng của mình, nghĩ đến những hình ảnh vừa rồi…
“Sao thế?” Hạ Vũ vừa đi ra phòng khách dọn dẹp một chút rồi quay lại phòng tắm, đã nhìn thấy ngay bộ dạng ôm mặt xấu hổ của cô.
Kỷ Lương buông tay ra, ngẩn người, rồi lập tức quay mặt đi: “Khốn kiếp, muốn hại mắt em lên lẹo à?”
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô, Hạ Vũ cười ầm lên, sau đó bước vào bồn tắm: “Còn không phải tại em đốt lửa à…” Anh kéo cô vào lòng, thích thú ngắm nhìn cô thẹn thùng vì mình.
“Hừ!” Kỷ Lương dựa cả người vào lòng anh, tư thế vừa rồi tốn sức hơn bình thường rất nhiều, khiến toàn thân cô không còn chút sức lực nào cả.
“Anh và Eliza thực sự không có gì cả…” Hạ Vũ ngồi sau lưng cô nói. Anh bắt đầu giải thích chuyện vết son môi kia, tỉ mỉ khai báo tất cả.
Sau khi Kỷ Lương nghe xong, cô xoay người, dựa vào ngực anh, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Anh nói… em có thể tin tưởng anh được không?”
Anh trả lời rất tự tin.
“Tất nhiên!!!”
“Vì anh chỉ có mình em thôi.”
“Miệng anh bôi đường đấy à…” nói gì mà ngọt thế…
“Em nếm thử là biết mà!”
Nói xong, anh lại cúi người hôn lên môi cô. Kỷ Lương cười, đẩy anh ra: “Tránh ra.”
Người đàn ông này… sao càng lúc càng lưu manh thế…
Cô tựa đầu vào ngực anh, lẳng lặng nghe tiếng tim anh đập, rất vững vàng, rất ổn định, giống như cảm giác mà anh tạo ra cho cô vậy: “Hạ Vũ…” Một lát sau, cô lên tiếng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Anh có biết… năm đó em đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch vì anh không?”
“Ừ?”
“Vì muốn nhìn thấy anh, mỗi ngày em đều vờ như vô tình đi ngang qua cửa lớp anh…” Những việc ngốc nghếch của mấy cô nữ sinh yêu thầm nhớ trộm mà: “Lén tặng anh chocolate vào lễ tình nhân, đến sinh nhật anh, còn mua một cái bánh gato nhỏ về để tự chúc mừng sinh nhật anh, cả viết thư tình nữa…”
“Ở đâu?”
“… vứt rồi!”
“Sao lại vứt được? Anh còn chưa được đọc mà!”
“Lúc đó, em nghĩ anh thích tiểu Tĩnh…” Lá thư kia chẳng qua chỉ là vì muốn ghi nhớ lại tình cảm của mình dành cho anh, không phải, trọng điểm cũng đâu phải là vấn đề này?!
“Đó là thư em viết cho anh, là của anh.”
“… là em viết.” Kỷ Lương nhíu máy, cảm thấy trọng điểm của vấn đề cô đang nói đến không phải ở đây.
“Em viết cái gì?” Anh hỏi.
“Quên mất rồi…”
“Sao thế được!!!” Hạ Vũ không tin: “Những gì em làm cho anh đều nhớ rõ như vậy, sao lại quên viết những gì được chứ?”
“Quên thật mà!” Trọng điểm không phải ở đây!!! “Dù sao, cũng chỉ viết mấy câu như là, em cảm thấy anh tốt thế nào. Em thích anh, rất thích anh, vô cùng thích anh, blah blah… đại loại như thế đó.”
“Ừ! Anh yêu em…” Nghe cô nói vậy, anh cũng rất vui mừng.
Kỷ Lương giật mình: “Anh…”
Anh quay đầu đi. Lời hay không nói hai lần.
Biết anh không tự nhiên nên Kỷ Lương cũng không bắt anh lặp lại lần nữa, mà tiếp tục muốn từ từ