Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Quỷ Miêu Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329374

Bình chọn: 9.00/10/937 lượt.

vừa buồn cười: “Cô không đợi được đâu.” Cô nàng này, muốn làm thế này để làm gì chứ?

“Vậy… tôi chờ để gả cho Kỷ Duệ là được rồi!” Eliza cười, cầm bó hoa cưới phất phất tay với họ, sau đó ra khỏi lễ đường!

Đám người vẫn đang giữ ở cửa, vừa nhìn thấy Eliza bước ra, đều thi nhau lao vào trong. Lễ đường nhỏ lập tức chật ních người, nhưng mà… trong lễ đường đã không còn thấy bóng dáng của cô dâu chú rể đâu. Hai người đã sớm bỏ trốn qua cửa sau của lễ đường…

Trong lễ đường vô cùng hỗn loạn, bỗng, tiếng nhạc lại vang lên…

““Tựa lưng vào nhau ngồi trên tấm thảm…

Lắng nghe những điệu nhạc, nói lên tâm sự, nguyện vọng của nhau…

Anh hy vọng em càng ngày càng dịu dàng

Em hy vọng anh đặt em trong trái tim mình…”

Một giọng đàn ông trầm thấp, cứng ngắc, không thể hát ra được tình cảm dịu dàng ngọt ngào của bài hát này, càng không có chút cảm giác lãng mạn nào, thậm chí, còn hơi sai nhịp, nhưng mà… trong lễ đường hỗn loạn này, lại khiến người nghe cảm thấy một cảm giác ấm áp, lãng mạn rất khác…

Thật sự là khiến người ta nghe xong mà… nổi hết cả da gà!

Trên tầng hai của lễ đường, nơi phát ra tiếng nhạc kia, có hai bóng người nhỏ bé ngồi đó. So với tình hình ầm ĩ, hỗn loạn ở bên dưới, thì hai đứa bé này có vẻ đặc biệt im lặng…

“Duệ Duệ, rốt cuộc cha cậu cũng qua cửa rồi à?” Đoàn Manh Manh hỏi.

“Ừ! Coi như vậy đi!” Kỷ Duệ lau mồ hôi, vụ này… thật sự là quá giày vò con người ta.

“Không phải bố cậu là đàn ông sao?” Bạn nhỏ Đoàn Manh Manh lại hỏi tiếp.

“Đương nhiên rồi.” Trước khi cậu trưởng thành, thì Hạ Vũ chính là người đàn ông nhất trong giới đàn ông. Đương nhiên, những lời này cậu chỉ giấu trong lòng thôi.

“Vậy sao chú ấy lại mặc váy?” Đàn ông cũng có thể mặc váy sao?

“À… Đó là váy cưới.” Dáng vẻ Hạ Vũ mặc váy, thật sự là… rất tức cười…

“À — đàn ông cũng có thể mặc váy cưới à?” bạn nhỏ Đoàn vẫn rất nghi hoặc.

“Đây… là do một vài tình huống đặc biệt quyết định. Tình huống hôm nay… cũng khá đặc biệt.” Vẻ mặt anh nhỏ Kỷ rất chân thành: “Manh Manh thấy chiếc váy cưới kia có đẹp không?”

“Không đẹp.” Đoàn Manh Manh nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nhíu mày, cảm thấy như vậy không đẹp chút nào.

“Ôi dào— đó là do Hạ Vũ mặc thì không đẹp, nếu là Manh Manh cậu mặc thì…” anh nhỏ Kỷ bắt đầu giai đoạn tẩy não bạn nhỏ Đoàn…

“Tôi thấy, nếu Duệ Duệ mặc sẽ đẹp hơn chú.” Đoàn Manh Manh cũng nói rất chân thành. Thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng và tự so sánh ở trong đầu nữa.

Khóe miệng Kỷ Duệ vừa cong lên một chút, bỗng lại cảm thấy, hôm nay đưa Đoàn Manh Manh đến đây xem lễ cưới đúng là một quyết định cực kỳ sai lầm.

“Duệ Duệ, bài hát chú vừa hát tên là gì?”

“À… bài đó tên là “Điều lãng mạn nhất”. Manh Manh muốn nghe không?”

“Cậu sẽ hát à?”

“Đương nhiên!”

“Có hay hơn chú hát không?”

“… Có chứ.” Hạ Vũ đó mà gọi là hát à? Để chứng minh cho chính mình, anh nhỏ Kỷ bắt đầu hắng giọng: “Tựa lưng vào nhau, ngồi trên tấm thảm…



Em nghĩ điều lãng mạn nhất trên thế gian này,

Đó là được từ từ già đi cùng anh,

Trên con đường đầy những nụ cười…”

Dần dần, tiếng hát ở dưới lễ đường cũng nhập vào tiếng hát vang lên trên tầng gác nhỏ này…

Điều lãng mạn nhất

Đó là từ từ già đi, cùng anh!

“Anh nghĩ… đó là ai?” Kỷ Lương nghĩ đến người giấu mặt xuất hiện trong lễ đường kia.

Hạ Vũ không nói, ôm cô vào lòng, trong lòng anh cũng đã có câu trả lời. Người có thể làm như vậy, cũng chỉ có hắn thôi. Người mà lúc đó đã từng dặn dò anh…

“Dù sao cũng không làm em bị thương…” Anh hôn lên đỉnh đầu cô.

Kỷ Lương nghĩ một chút, như hiểu ra điều gì, rồi không nói gì nữa, vòng tay ôm lấy anh.

Dưới bóng chiều ta, đôi vợ chồng vừa trốn ra khỏi lễ đường, âu yếm ôm nhau. Lúc này, nếu chúng ta có thể bỏ qua bộ quần áo không phù hợp kia của hai người, thì đây chính là hình ảnh tuyệt vời nhất.

“Bức tranh này cũng không tồi!” Eliza nói.

“Đúng vậy, không tồi!” Người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh đồng ý với cô: “Đương nhiên, nếu bản thiếu gia đứng ở đó thì cũng không kém đâu.”

“Vậy anh đi đi.” Cô thích thú ngắm nghía bó hoa cưới đỏ rực trong tay.

“Hay là… thôi đi.” Hắn khẽ cười, sau đó xoay người rời đi, một cánh tay buông thõng, không phối hợp theo từng bước chân của hắn. Eliza nhún vai, đuổi theo, cười nói với hắn: “Tính ra, chúng ta cũng là người cùng cảnh ngộ! Có muốn hai chúng ta hợp lại thành một đôi không?”

“Ha ha…” Hắn khẽ cười: “Thà tôi đi tìm đàn ông còn hơn.”

“Này! Ý anh là sao hả? Tôi đã không bằng Lương Lương bé nhỏ nhà anh, chẳng lẽ còn không bằng cả đàn ông hay sao chứ?” Mẹ kiếp! Cô đúng là càng ngày càng mất giá mà.

*

Ở một nơi khác, đám người Thẩm Sùng cũng đang đứng nhìn hai người đang ôm nhau dưới ánh chiều tà kia, mỗi người lại tự đưa ra kết luận khác nhau.

“Bức tranh này…” Tần Dịch sờ sờ cằm, có một cảm giác thật khó tả, không thể nói thành lời.

“Hơi kỳ quặc.” Tiểu Bạch nói tiếp.

“Cũng không hẳn là kỳ quặc, chỉ là cảm thấy hơi…” Hắc Tử không biết nên dùng từ gì.

“Không có cảm giác nghệ thuật.” Thẩm Sùng đón lời, nói ra cảm giác của mọi người.

“Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu nhỉ?” Lý Trạch khó hiểu, rõ ràng là không khí rất


Polaroid