Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mĩ nhân khó gả

Mĩ nhân khó gả

Tác giả: Thị Kim

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327865

Bình chọn: 9.00/10/786 lượt.

hông muốn gánh hư danh.”

Tuyên Văn Đế vừa nghe liền quát lên, “Chẳng lẽ không phải năm đấy Hoàng hậu ép trẫm lập lời thề, nếu ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hậu cung chỉ có Hoàng hậu là người duy nhất!”

“Đúng, Hoàng thượng lập lời thề, đời này chỉ có một mình thần thiếp, nhưng lòng Hoàng thượng có người khác không Hoàng thượng tự biết, thần thiếp không phải kẻ ngu.”

Tuyên Văn Đế giận tím mặt, chỉ vào Độc Cô Hoàng hậu nói: “Ngươi thật ngang ngạnh, lòng tham không đáy.”

Dứt lời, ông ấy nổi giận đùng đùng xoay lưng về phía Độc Cô Hoàng hậu, lòng rất hận năm đấy.

Thật sự là biết vậy chẳng làm.

Độc Cô Hoàng hậu cắn môi, hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ngăn được cơn ghen tuông trong lòng. Mấy năm nay, hậu cung chỉ có một mình bà ta, một nửa là bởi vì là lời thề năm đó, nửa còn lại nhất định là vì người kia.

Mộ Thẩm Hoằng trở lại Đông Cung, Cung Khanh đã ngủ từ lâu. Hắn đứng ở bên giường, ngắm nhìn nàng say ngủ, ngón tay không kiềm chế được nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, làn da trắng mịn, làm cho người ta không đành lòng rời tay.

Cung Khanh ngủ không sâu, có động liền mở mắt, trong ánh nến là một gương mặt đang nhìn nàng trìu mến.

“Sao điện hạ lại đến?” Nàng uể oải ngồi dậy, chăn trượt từ bờ vai bạch ngọc trượt xuống, lộ ra cái yếm màu đỏ tươi thêu hoa hải đường. Dây đã tuột một nửa, chỉ có một nửa buộc hững hờ, bầu ngực căng tròn ẩn hiện, trắng mịn hơn tuyết.

Ánh mắt hắn tối sầm, hiện lên sự khao khát quen thuộc.

Nàng ngồi bó gối, kéo chăn đến đầu gối chống cằm lên chăn, có vẻ rất nhu thuận quyến rũ, như một con tiểu hồ ly trốn trong động, nhưng thái độ lại kiểu thà chết cũng không cho người ăn thịt.

Trước là đến chu kỳ, chờ mấy ngày mới hết, nàng lại tuyên bố thẳng thừng, ngày nào chưa trừng phạt Tiết Giai sẽ không cho hắn đụng vào người. Tính ra hắn bị bỏ đói đã nửa tháng.

Giây phút sum vầy đúng là đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng. Trước mắt ôn hương như ngọc, ngọt ngào yêu kiều, sự hành hạ đấy sao tiêu tan. Yết hầu hắn giật giật, nói đứt quãng: “Khanh Khanh ngoan, để ta ngửi một chút.”

Mỹ nhân hé đôi môi anh đào, cười rạng rỡ: “Mơ tưởng.”

Hắn bất đắc dĩ nuốt nước miếng, dịu dàng nói: “Từ ngày mai nàng không còn bị cấm túc nữa.”

Mắt nàng sáng ngời, vui vẻ nói: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thật, Tiết Giai đã nhận tội, A Cửu bị cấm túc, ngày mai còn phải đến trước mặt nàng xin lỗi xin tha thứ, như thế đã được chưa?”

Hắn cười véo nhẹ lên mũi nàng, vừa tới gần, hương thơm thoang thoảng đã bao vây hắn, thân dưới nóng rực.

Cung Khanh cảm thấy rất ngoài dự đoán. Theo sự hiểu biết của nàng về Độc Cô Hoàng hậu, dù có tra ra A Cửu và Tiết Giai là thủ phạm, nhưng một là con gái, một là cháu gái, nhất định sẽ bao che. Nàng không hề biết, Tiết Giai tự mình tạo nghiệp, chọc vào tử huyệt của Độc Cô Hoàng hậu. Nếu không, dù Độc Cô Hoàng hậu biết cô ta mưu hại Thái tử phi cũng không đến mức xử tử cô ta.

Mới thất thần một chút, Mộ Thẩm Hoằng đã tiếp cận tới, “Khanh Khanh ngoan, để ta ngửi một chút.” Hắn nhìn bông hoa hải đường trước ngực, rất muốn vùi mặt vào nơi ấm êm đấy.

Nàng đỏ mặt, thúc hắn: “Dù đã tra ra chân tướng nhưng nghĩ lại đúng là vạn phần nguy hiểm, nếu không phải hôm đó Kiều Vạn Phương cưỡi Trầm Tuyết thì thiếp có thể đã mất mạng.”

“Sẽ không, bên cạnh nàng luôn có ám vệ theo sát, tuyệt đối không thể gặp chuyện bất trắc. Dù hôm đó nàng có cưỡi Trầm Tuyết, một khi có bất thường, ám vệ sẽ xuất hiện để cứu nàng ngay lập tức.”

Cung Khanh giật mình, “Thật sao?”

Mộ Thẩm Hoằng nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Từ khi phải lòng nàng, lúc nào cũng có người do hắn phân công âm thầm coi chừng nàng.

Thấy nàng bán tín bán nghi, hắn lại nói: “Nàng còn nhớ tết Nguyên Tiêu không? Còn lần gặp nạn bên hồ Nguyệt, đều có ám vệ bảo vệ nàng.” Nói đến đây hắn thở dài u oán, “Chỉ tại ta không yên lòng, lần nào cũng phải vất vả chạy đến tận nơi mới yên tâm. Khanh Khanh, nàng xem ta một lòng si mê nàng… ” vừa nói vừa quyết đoán nhào tới.

Cung Khanh nghe được chuyện này vừa kinh ngạc vừa vui, vừa tránh hắn vừa hỏi: “Sao thiếp chưa bao giờ nhận ra?”

“Nếu để nàng nhận ra sao còn gọi là Bí Tư Doanh. Đây là lực lượng ta bồi dưỡng từ năm mười lăm tuổi, chưa đến thời khắc cuối cùng sẽ không xuất thủ, phải giữ được sự bí mật, không để người khác phát hiện, mới có thể ở thời khắc mấu chốt một kích là xong.”

Nàng nheo mắt, cười nói: “Thiếp cũng không được biết sao?”

Hắn véo mũi nàng, cười nói: “Chờ nàng sinh con trai ta sẽ nói với con của chúng ta, đây là chuyện của đàn ông.”

Cung Khanh đỏ mặt, để mặc hắn ôm.

Mộ Thẩm Hoằng ôm nàng nói: “Giết một người rất dễ dàng, nhưng nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, phải khống chế nhiều mặt, mới có thể giữ được hồ nước sóng yên gió lặng, như vậy mới không lật thuyền. Khanh Khanh, nàng đi theo ta, cuộc sống sau này nhất định sẽ không sóng yên gió lặng, nhưng ít nhất ta có thể cam đoan, hậu cung sẽ tuyệt đối sóng yên gió lặng.”

Nàng nghe câu sau cùng vui đến sững sờ: “Ý của ngài là, bên cạnh ngài chỉ có mình thiếp sao?”

Hắn dùng ngón tay âu yếm môi nàng, thấp giọng nói: “Có nàn