XtGem Forum catalog
Mối tình đầu của thiên kim

Mối tình đầu của thiên kim

Tác giả: Đường Quả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322952

Bình chọn: 10.00/10/295 lượt.

c.

Nghe nói lúc Ngô Hiếu Thiên ba tuổi, mẹ bỏ theo người đàn ông khác, trong nhà chỉ còn lại ông nội, ba cùng với anh ấy ba người mà thôi.

Trước đây mấy năm, đang lúc Ngô Hiếu Thiên sắp lên tiểu học, ông nội đột nhiên bệnh qua đời, ba của anh ấy là một người trầm mặc lại nghiêm nghị, kể từ khi vợ bỏ đi, cũng không trông nom sống chết của con trai, Ngô Hiếu Thiên gần như có thể nói là một tay ông nội nuôi nấng.

Sau khi ông nội bệnh qua đời, quan hệ của anh ấy cùng ba trong khoảng thời gian ngắn không hòa hoãn, thiếu hụt quản giáo của cha Ngô Hiếu Thiên cả ngày như con hoang chạy lêu lổng bên ngoài, thật may là định lực của anh ấy không tệ, cũng không học cái xấu, đến khi, Ngô Hiếu Thiên học xong bắt đầu liều mạng đi làm kiếm tiền, tình huống kinh tế trong nhà cũng dần dần chuyển tốt.

Lê Chương Vi thật ra cũng không nói được tại sao mình sẽ thích Ngô Hiếu Thiên như vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy, trong lòng quyến luyến anh ấy càng sâu. Không biết có phải bởi vì không bỏ được hay không, cho nên mới nhớ mãi không quên như vậy, cô cũng không có dáng vẻ như vậy với một loại vật phẩm nào, nhưng mà lại cố chấp đặc biệt với Ngô Hiếu Thiên như vậy.

“Ừh, nghe cũng là một thanh niên không tệ lắm!” Lê Tả Trung tán thành.

“Cha, sẽ không khuyên con cách xa anh ấy một chút sao?”

“Cha không phải là mẹ con. . . . . .”

“Dám nói xấu sau lưng em?!” Lâm Tú Lâm đột nhiên xông vào, thở phì phò nhìn chằm chằm hai cha con cô.”Tiểu Vi, mẹ không phải bảo con nói với ba, nếu ông ấy trở lại thì bảo ông ấy nhanh chút trở về phòng sao?”

“Anh chỉ là tán gẫu đôi câu với con gái mà thôi.” Lê Tả Trung đứng dậy duỗi tay về phía bà ấy, Lâm Tú Lâm nhăn nhó một cái mới đi tới để cho ông ấy ôm bà vào ngực. “Như vậy mà em liền ghen? Thật sự nhớ anh như vậy sao?”

“Ai dạy anh cả chạy ra ngoài ngày lẫn đêm, lại dám về nhà muộn hơn em. . . . . .”

“Được, được, chúng ta lên lầu.” Lê Tả Trung trừng mắt nhìn con gái, cười nói: “Tiểu Vi, con từ từ ăn, chúng ta hôm nào sẽ tán gẫu tiếp.”

“Dạ.” Lê Chương Vi không thể làm gì khác hơn là vẫy tay với ba mẹ, nói ngủ ngon. Cha mẹ của cô rất yêu nhau, cho nên, bọn họ đại khái không có tình yêu dư thừa mà phân cho nàng.

Chương 7

Lâm Hảo Xuân đến phòng ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Lê Chương Vi không kịp thu hồi. “Chớ suy nghĩ lung tung, phu nhân cùng tiên sinh thật ra thì cũng rất yêu con.”

“Dì Xuân, dì không hỏi, làm sao biết con nghĩ như thế?”

“Con từ nhỏ đến lớn, để ý vẫn luôn là chuyện này, không phải sao?”

“Rất rõ ràng vậy sao?” Lê Chương Vi bất đắc dĩ cười.

Xem ra cô quả nhiên rất khát vọng được yêu, cho nên bất chấp tất cả đối mặt tình yêu thời như vậy, coi như bị Ngô Hiếu Thiên ghét, cô còn mỗi ngày mặt dày đi bệnh viện trong chăm sóc anh ấy.

Nhưng mà điều này cũng coi là một cơ hội, nếu như Ngô Hiếu Thiên không xảy ra tai nạn xe cộ mà nói, cô chỉ dám ở một bên si ngốc ngắm nhìn anh ấy, không dám đến gần.

Kết quả tương lai tốt hay xấu cũng cảm thấy không sao cả, dù sao mình đã từng cố gắng.

Đây là lựa chọn của cô, cô sẽ vì lựa chọn của mình mà chịu trách nhiệm.

Đó là thường xuyên mơ về tình hình hiện tại.

Dù sao cũng là huyết khí phương cương* của tuổi trẻ! Có người nào không có mộng xuân?

(*) Huyết khí phương cương: Tinh lực tràn đầy

Thế nhưng lần này dường như không như bình thường.

Bởi vì lúc xảy ra chuyện kia (chuyện chị cùng bạn học mắng anh rất bẩn áh) nhìn không rõ gương mặt lắm, hiện tại anh lại rõ ràng nhìn thấy mặt của Lê Chương Vi.

Tại sao anh mơ thấy Lê Chương Vi? Người anh thích rõ ràng là Tiểu Bàn! Cho dù muốn mộng xuân cũng phải mơ thấy Tiểu Bàn mới đúng.

Đáng chết!

Cảnh trong mộng không có chuyện gì đáng nói, anh cũng không bởi vì đó là Lê Chương Vi dựa sát mà không mắng, ngược lại vừa thấy cô ấy như vậy lại càng thêm hưng phấn.

Xem ra anh bình thường làm bộ không được tự nhiên thì ra là làm trái với tâm ý trong lòng.

Hơn nữa Lê Chương Vi thật sự quá đẹp!

Cô da thịt trắng noãn, như là sẽ sáng lên giống như trân châu sáng bóng phát ra ám dỗ, anh không nhịn được vươn tay sờ lên. . . . . .

Hai tay của anh mơn trớn đầu vai của cô, sau đó từng tấc từng tấc đi xuống.

Thần kỳ là tay của anh đi qua chỗ nào, thì chỗ đó vốn là mặc quần áo cũng từng tấc biến mất, cuối cùng toàn bộ biến thành da trắng của cô, cơ thể tuyệt đẹp của cô, lại trần truồng hiện ra trước mắt anh.

Hai vú tròn trịa, làm cho dục vọng của anh trong nháy mắt đạt tới đỉnh cao nhất, nhưng ngay lúc anh muốn tiến một bước đưa tay sờ hai luồng thịt non mềm kia, vậy mà làm anh tỉnh lại.

Hơn nữa, bụng dưới đúng lúc này muốn phun trào.

Ngô Hiếu Thiên thở hổn hển, vẫn không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chính là trong nháy mắt, ý niệm đầu tiên* chính là! Đáng tiếc, chỉ cần thêm một chút nữa, anh có thể sờ tới bộ ngực của cô rồi.

(*) Ý niệm đầu tiên: suy nghĩ đầu tiên trong đầu

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Ngô Hiếu Thiên bực mình mà dùng lực đấm lên đệm giường, làm thế chẳng qua là để cho anh không bị ở thương tay thôi.

Anh đã xuất viện hai ngày rồi, thật may là mộng xuân ở tr