
đĩa làm phát ra tiếng ồn. Đồng Đồng bật cười nhưng lập tức lấy tay che miệng lại. Bỗng nhiên một tiếng động nữa to hơn phát ra từ phía đối diện. Dương Phàm quắc mắt nhìn Đồng Đồng khiến cho cô ấy sợ hãi lập tức cúi gằm xuống. Dương Phàm ném dao nĩa xuống bàn rồi gọi người phục vụ đằng sau:
-Mang cho tôi hai đôi đũa ra đây!
-Dương Phàm…- Dương phu nhân nghiêm nghị: -Con làm cái gì vậy hả? Ăn cơm cũng không để cho người khác được yên!
Dương Phàm cười hi hi:
-Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tôi không quen dùng dao nĩa cho lắm! Chúng ta là người Trung Quốc, ăn đũa vẫn thấy dễ chịu hơn!- anh đưa một đôi đũa đến trước mặt Khả Nhi: -Khả Nhi, em ăn đũa với anh nhé!
Khả Nhi ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, đôi mắt anh dịu dàng đến khó tin. Khả Nhi chợt thấy tim mình như ngừng đập, cô lặng lẽ nhận lấy đôi đũa từ tay anh.
Sau khi ăn trưa xong, Lương Dung Hinh liền tìm cơ hội kéo Dương Phàm qua một bên:
-Lúc nãy có phải cậu giận Đồng Đồng không?
-Đúng- Dương Phàm thẳng thắn thừa nhận:Vợ của tôi chỉ cần tôi thích là được, đâu đến phiên người khác cười nhạo?
-Đồng Đồng không có ác ý đâu- Lương Dung Hinh nhẹ nhàng khuyên bảo Dương Phàm: -Cậu là con trai, phải nghĩ thoáng đi một tí, đừng so đo với cô ấy!
Dương Phàm lạnh lùng:
-Đồng Đồng trước nay tính tình hà khắc. Những chuyện khác tôi chẳng thèm so đo với một đứa con gái làm gì. Nhưng tốt nhất đừng có ác ý với Khả Nhi, nếu không tôi chẳng nể nang gì cô ta đâu! Nếu như ngay cả vợ của mình còn không bảo vệ được thì tôi còn là một thằng đàn ông sao?
Lương Dung Hinh bĩu môi:
-Vợ, vợ, đừng có mà ngọt ngào như vậy! Hai người vẫn chưa phải là vợ chồng mà!
-Đó là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra!- Dương Phàm kiên quyết: -Cả đời này tôi chỉ kết hôn với Khả Nhi mà thôi! Nếu là người khác tuyệt đối không kết hôn!
Lương Dung Hinh ngẩn người một lát rồi hỏi:
-Cậu dám chắc là người ta đồng ý gả cho cậu chắc?
-Đương nhiên, đợi Khả Nhi tốt nghiệp xong, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn. Nếu cô ấy không chịu, ngày nào tôi cũng đeo bám cô ấy, đuổi hết những kẻ có ý định dòm ngó cô ấy đi! Khiến cho cô ấy chỉ có thể lấy mình tôi thôi!-Dương Phàm nói như chuyện đương nhiên.
Lương Dung Hinh vỗ trán thở dài:
-Đúng là phương pháp vô lại!
Dương Phàm thẳng thắn:
-Thay vì phải hối hận cả đời, chi bằng vô lại một lần xem sao!
Suốt cả buổi trưa Khả Nhi cảm thấy vô cùng vô vị. Những người khác vì nể mặt Dương Phàm, hoặc cũng có thể là vì gia giáo nên ai nấy đều tỏ ra rất lịch sự với cô. Nhưng cô không sao bước vào thế giới của họ được. Cô không biết bơi, không biết chơi đánh golf, chơi bowling…Đám con trai thì nói chuyện xe đua, chơi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, núi Phú Sĩ ở Nhật Bản…Còn con gái thì nói chuyện nhãn hiệu thời trang, nước hoa, ví da….toàn là những chủ đề lạ hoắc. Khả Nhi đành phải đứng ngoài cuộc.
Khả Nhi bắt đầu nhớ đến những người bạn trong kí túc của mình, ngày ngày cười đùa vui vẻ, chẳng chút quy tắc hay ràng buộc nào, cùng ăn đồ ăn vặt, mặc dù không phải là món ăn thượng hạng nhưng ăn thật là ngon, quần áo mặc lẫn của nhau, chẳng phải là nhãn hiệu gì nổi tiếng nhưng mặc vào vẫn thấy đẹp. Đó mới là nơi thích hợp với cô. Nhìn thấy Dương Phàm đang hào hứng nói cười trong đám đông, Khả Nhi dần dần hiểu ra từ trước đến nay anh vốn không thuộc vào thế giới của mình. Mặc dù Dương Phàm ở ngay bên cạnh Khả Nhi nhưng cô cảm thấy anh thật xa cách.
Gần tối, khách khứa bắt đầu lục tục kéo tới. Dương Phàm và Lương Dung Hinh bị Dương phu nhân gọi đến chào hỏi khách quý. Dương Phàm đi theo sau mẹ, thẫn thờ trong đám khách khứa, ánh mắt liên tục hướng về Khả Nhi.
Dương phu nhân liếc nhìn con trai, bất mãn nhắc nhở:
-Để tâm chút đi!
-Mẹ…- Dương Phàm nhíu mày, thể hiện rõ sự khó chịu. Anh vốn dĩ rất ghét những nơi như thế này. Nếu như đổi lại là mọi ngày anh đã sớm bỏ đi rồi: -Khách khứa không nhất thiết phải do con tiếp, con…
-Chỉ Huyên…-một người khách vừa bước vào cửa đã ngắt lời Dương Phàm: -Lâu lắm không gặp!
Dương phu nhân vui vẻ tiến lên phía trước nghênh đón:
-Đúng vậy! Đã gần một năm rồi không gặp, cậu ngày càng đẹp ra!
Trông có vẻ như là bạn bè thời trẻ của Dương phu nhân. Hai người nói chuyện rất hào hứng, tạm thời không có chuyện gì của Dương Phàm và Lương Dung Hinh nên hai người lặng lẽ đứng lùi vào một góc.
Nhân lúc rảnh rỗi, Lương Dung Hinh cười nhạo Dương Phàm:
-Cả buổi mắt của cậu cứ dính vào bạn gái. Có cần phải phô trương đến thế không? Sợ người khác cướp mất cô ấy à? Hay là sợ có ai bắt nạt cô ấy?
Dương Phàm cười cười, trong mắt phảng phất sự lo lắng:
-Không phải, tôi sợ cô ấy chạy mất mà không nói một tiếng!
-Chạy mất?-Lương Dung Hinh tỏ ra khó hiểu: -Tôi thấy cô ấy không giống loại con gái mềm yếu!
-Đương nhiên không phải, mà là hoàn toàn ngược lại. Cô ấy là người con gái thông minh và kiên cường nhất mà tôi từng gặp…- Dương Phàm thở dài, không tiếp tục nói chuyện nữa. Chính vì vậy cô ấy mới không thể chấp nhận được sự lừa gạt và dối trái, không chịu thỏa hiệp, không chịu nhận bất kì ân huệ của ai.
Lương Dung Hinh tò mò hỏi tiếp:
-Nếu đã như vậy, cậu còn g