
hạnh phúc thật, hạnh phúc và vô tư. Hạnh phúc được xưng hô anh em với nàng, hạnh phúc về điều mà nàng đã đề nghị tôi, và vô tư bởi chúng tôi đang có ngày chủ nhật, ngôi nhà trống vắng và vì thế tôi chẳng phải giữ gìn gì hết.
Thôn làng, cũng thế, lặng lẽ, ngoại trừ một tiếng chó sủa ương ngạnh, cáu kỉnh vì bị quấy rầy.
Natalie đứng dậy và đi vào phòng tắm.
– Em có thể dùng bàn chải tóc của anh được không?
Tôi không hiểu là cái đó có ích lợi gì.
– Nếu em muốn, – tôi trả lời nàng.
Nàng trở lại mặc xống áo ở trong phòng, trước mặt tôi.
Không gì đẹp hơn. Tôi ngắm nhìn những cử chỉ chậm rãi của nàng khi tìm quần áo lót trong mớ hỗn độn tung tóe trên sàn nhà, khi trườn cánh tay này đến cánh tay kia vào các dây quai, và khi luồn chiếc váy mà các ngón tay sờ tìm cái móc khóa ở một bên.
Nàng đi ra, tay cầm đôi dép. Khi qua ngưỡng cửa, nàng vui vẻ bảo tôi:
– Chốc nữa nhé.
Và thế rồi nàng đột ngột quay lại phía tôi, đang đứng ở đấy, nói thêm:
– Chiều này, là đến lượt anh đến chào em buổi tối đấy nhé!
Nàng đã để cửa mở toang ở đàng sau khi đi lên cầu thang.
Tôi nhình cánh cửa mở toang nơi đầu cầu thang phía trên ngôi nhà, cánh cửa mà từ nay Natalie có thể luôn qua lại như biểu tượng cho niềm hạnh phúc mới mẻ của tôi.
– 26 –
Bề ngoài những thói quen của chúng tôi không có gì thay thay đổi.
Natalie đến gặp lại tôi ở phòng khách trước bữa ăn trưa. Chúng tôi tiếp tục trò chuyện vừa uống ca phê mà bà Berthier pha rất cẩn thận, lúc nào cũng nóng và thơm. Rồi Natalie biến đi với những chuyện riêng bí ẩn của nàng.
Buổi tối, khi nàng trở về, tôi chờ một lúc để nàng có thì giờ chuẩn bị, rồi tôi lên gặp nàng trong phòng nàng.
Chúng tôi trải qua đêm với nhau, với một nỗi đam mê nồng nàn, hoang dại, trong đó tôi chợt thấy mình phóng túng hơn là tôi vẫn tưởng, lòng có phần nuối tiếc và ít nhiều giảm sút niềm trìu mến.
Natalie, nàng, cô Natalie xinh đẹp mỹ miều, cũng bỏ vào đấy bấy nhiêu nhiệt tình phóng túng, và đôi khi còn thêm vào đó, một nhu cầu quy thuận huyền bí.
Để cuộc gặp gỡ của chúng tôi được hoàn hảo, không bị mòn dễ đi bởi lề thói quen thuộc, và cũng để khỏi có nguy cơ vấp phải một lời khước từ của Natalie, tôi tránh lên phòng nàng hàng ngày.
Tôi rình rập giờ nàng trở về. nếu nàng về đầu buổi tối, tôi đến gặp nàng. Nhưng có khi nàng về quá muộn, thì tôi đọc sách một lát, sau đó tắt đèn.
Một tối, tôi chờ nàng về. Lúc đó đã muộn, tôi xả nước tắm. Trong khi ngâm mình trong nước, tôi nghe tiếng Natalie đi qua cầu thang. Tôi do dự. Lúc đó đã quá mười một giờ. Cuối cùng, tôi nghĩ là nàng muốn hưởng một chút tự do nên tôi đi nằm và tắt đèn.
Hôm sau, sau bữa ăn trưa, ở phòng khách, khi rời tràng kỷ đứng lên để đi lấy xe, Natalie quay lại nói với tôi:
– Tối qua em đã đợi anh. Em hy vọng là anh đến.
– Anh đã do dự, – tôi trả lời. Em về muộn mà. Anh nghĩ có lẽ em thích ở một mình.
– Đáng lẽ anh không do dự mới phải. Em đã hy vọng là anh đến.
Nghe lời trách móc ấy, tôi hiểu là Natalie sửa soạn ra đi.
– 27 –
Tôi không phải đợi lâu. Bản năng không đánh lừa tôi.
Chẳng có gì mà hãnh diện: về điểm này loài vật hơn hẳn chúng ta. Đánh hơi nhạy bén, chúng đoán trước được mỗi cuộc đi xa của chúng ta biểu hiện những phản bội nhỏ đối với chúng.
Tôi có một con chó như thế, có năng khiếu tiên đoán thực sự. Khá lâu trước lúc các vali được đưa ra ở trong phòng và các tủ mở ra; nếu không thế thì nghệ thuật này chỉ là ấu trĩ; con chó đã biết các ý định của tôi. Nó ngồi ở đầu cầu thang theo dõi các cử động của tôi, và nhảy đúng lúc vào xe qua cửa xe hé mở. Nó đã dựa vào những triệu chứng gì nhỉ? Chưa bao giờ tôi có thể hiểu được. Chỉ biết là nó luôn luôn được các dự định của tôi báo sớm hai ngày trước khi chúng được thực hiện.
Cách một ngày sau hôm Natalie trách móc tôi, vào giờ thường lệ, trước bữa ăn trưa, tôi chờ nàng ở phòng khách.
Tôi nghe tiếng nàng đi qua cầu thang rồi đi thẳng xuống tận chỗ để chiếc xe của nàng, là việc khác thường. Rồi nàng trở lên phòng.
Vài phút sau, tôi nghe có tiếng động khác nữa. Từ trên phòng nàng lại đi xuống. Bước chân của nàng có vẻ nặng nề, vụng về. Hẳn là nàng đang khuân nhiều đồ đạc.
Khi mở cửa phòng khách để xem có chuyện gì xảy ra, tôi thấy quả nhiên là nàng đứng trước mặt tôi, ở lưng chừng cầu thang. Nàng xách trên tay một túi to bằng vải đen trông rõ là nặng, và méo mó vì nhiều đồ đạc mà nàng chất chứa bên trong.
Xuống hết bậc thang cuối, nàng đặt cái túi trên thảm. Rồi nàng chạm vào cánh tay tôi, ra hiệu cùng nàng đi vào phòng khách.
Vào đến trong phòng khách, nhìn thẳng vào mặt tôi, nàng nói:
– Em sắp đi đây. Anh sẽ không thấy em nữa.
Cú đánh vào tôi, ghê gớm, khắc nghiệt. Cú đánh mà tuy nhiên tôi đã dự tính trước, vẫn tỏ rõ cái sức quyết liệt của một khoảnh khắc kinh hoàng.
Mắt nàng chăm chú dò xét phản ứng của tôi.
– Em rất tiếc là đã gây buồn phiền cho anh, nhưng em phải đi. Lâu lâu em sẽ điện thoại về để anh biết tin em.
Nàng ăn mặc theo kiểu đi đường. Nàng mặc một quần gin và một áo thun không tay, để hở ra, từ bờ vai, các đường cong của hai cánh tay rám nâu,