Pair of Vintage Old School Fru
Mỹ Nam Nhân

Mỹ Nam Nhân

Tác giả: Clone

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322614

Bình chọn: 7.5.00/10/261 lượt.

mang thai nhưng do hắn làm chết mất đứa bé. Còn đứa trẻ này diện mạo, tính cách đều giống hắn như vậy, lúc nãy vào cửa hàng đồ chơi người bán hàng còn tưởng hắn và nhóc tỳ kia là hai cha con. CHƯƠNG 22 (2)Vương Thiếu Đình quyết định sẽ âm thầm lấy mẩu tóc của Vương Hoa Nhiên đi xét nghiệm ADN, lúc có kết quả rồi đương nhiên nếu đó là con hắn, như vậy cậu cùng hắn trước sau gì cũng sẽ quay lại với nhau.Vương Hoa Nhiên mải mê chơi không biết đường về, đến tận 8h tối mới nhớ tới baba khóc nháo lên đòi về. Thật không thể hiểu nổi trẻ con nghĩ gì, giây trước còn vui cười thỏa mãn như vậy giây sau liền có thể thay đổi thái độ.Trên đường về cậu bé mệt mỏi dựa vào cánh tay hắn thiếp đi, nhân cơ hội này Vương Thiếu Đình lấy một sợi tóc của bé để vào trong một cái bao giấy nhỏ cho vào túi quần.Hoa Phi Phi lo lắng đứng lên ngồi xuống, phía cửa lớn vang lên tiếng chuông, cậu vừa mừng vừa lo chạy nhanh ra mở cửa.Lúc cậu thấy hắn bồng trên tay đứa con của mình, tim bỗng đập trật một nhịp, người đàn ông này sau bao nhiêu năm vẫn như vậy, tiêu sái cao ngạo. Nhìn hắn ôm đứa trẻ trông ngực lòng không khỏi một trận chua xót, ước gì đây là một giấc mộng, trong mộng họ chưa từng xảy ra chuyện gì, còn có đứa trẻ này là kết tinh tình yêu của bọn họ. Đáng tiếc… Cậu không chịu nổi thống khổ dày vò kia. Cũng đã mấy năm trôi qua, hôn lễ lúc trước của hắn chắc có lẽ cũng đã sớm diễn ra.“Vương tiên sinh! Đã lâu không gặp, cảm ơn anh đã đưa con tôi về nhà ! Tạm biệt, anh về cẩn thận !” Cậu nhận lại đứa bé từ trong tay hắn, đối hắn cười một cái khách sáo, trong đôi mắt ẩn hiện u buồn trước kia hắn chưa từng thấy qua.Lúc người kia quay vào trong, tim hắn nhói lên một cái, Vương Thiếu Đình vươn tay ngăn lại cánh cửa khiến cậu bất ngờ.“Phi Phi…”Hoa Phi Phi thẫn thờ không hiểu chuyện gì, quay mặt lại nhìn hắn “Tiên sinh! Còn chuyện gì sao ?”“Chết tiệt! Xin em đừng gọi anh là tiên sinh này tiên sinh nọ nữa !” Hắn giận dữ gào lên, nếu nghe kỹ sẽ thấy được sự run rẩy.Hoa Phi Phi khẽ nhíu mày, thanh âm nhỏ lại “Cũng đã trể rồi, Tiểu Nhiên đang ngủ, có chuyện gì mong anh để đến ngày mai nói!”Vương Thiếu Đình tròng mắt đỏ ngầu, tay nắm chặt lấy cổ tay cậu “Còn có thể có ngày mai sao ? Em có thể khẳng định rằng ngày mai sẽ không lại đi nơi khác, tìm chỗ ở khác để trốn tránh tôi ?”Cậu rơi vào trầm mặc, im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới có phản ứng, đem tay của hắn đẩy lui về, hiền hòa cười một cái “Có lẽ là như vậy, giữa chúng ta hoàn toàn không có gì để nói ! Xin chào !”Thừa lúc hắn ngẩn người ra, cậu đem cửa đóng lại, khóa chặt, cánh tay ôm con cũng tê cứng. Khẽ đặt đứa bé lên sofa, cậu quay lại cửa nhìn qua lỗ nhỏ quan sát, bên ngoài đã không còn ai. Hoa Phi Phi tự cười nhạo mình, cậu còn trông chờ điều gì đây ? Người cũng đã đi rồi, người luôn miệng nói thương cậu yêu cậu vậy mà một chút thành ý cũng không có, cậu vừa quay lưng hắn cũng đã biến mất dạng. Loại tình yêu này có thể tồn tại sao ? CHƯƠNG 23Chương 23“…Tình yêu là một khu rừng rộng lớnChính nơi ấy khiến anh và em lạc mất nhauChẳng phải đã nói sẽ cùng nhau bước ra khỏi khu rừng ấy sao ?Vậy mà sao giờ chỉ còn mình anh quay về ? ”Hắn ngày ngày đến chỗ cậu, lấy cớ cùng Vương Hoa Nhiên chơi, thật ra là để được ở gần cậu. Hoa Phi Phi đương nhiên biết chuyện này nhưng vui sướng trong lòng không kiềm được liên tục trào dâng. Cậu nghĩ dù gì hắn và Tiểu Nhiên cũng là máu mủ, gặp gỡ một chút cũng không sao nhưng thực ra cậu đã lầm to.Vào một đêm, Hoa Phi Phi nghĩ… Tại sao cả hai lại phải như vậy, nếu hắn yêu cậu và cậu cũng yêu hắn chi bằng quay lại với nhau sống cuộc sống hạnh phúc chỉ có hai người, cùng với Tiểu Nhiên nữa nhưng trong phút chốc suy nghĩ đó liền tan biến, cậu lấy tư cách gì muốn cùng hắn ở một chỗ, cơ thể dị dạng, gia thế tầm thường, đem so với vị Trần tiểu thư kia một sợi tóc cũng không bằng. Là do cậu tự mình trèo cao, hiện tại ngã xuống cũng là tự làm tự chịu.Vương Thiếu Đình sau vài ngày chờ đợi kết quả xét nghiệm cũng đến, vì hắn muốn có kết quả càng sớm càng tốt nên phòng xét nghiệm sau khi xét nghiệm xong lúc 11h trưa, quả nhiên không ngoài dự đoán đứa bé kia chính là con của hắn. Môi nở một nụ cười thỏa mãn, hắn vui vẻ bước ra khỏi khách sạn tâm trạng phi thường tốt.

“Ting…Ting…” bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hoa Phi Phi đang trong bếp chuẩn bị cơm trưa nên ra mở cửa mà không tháo tạp dề.

Vừa mở cửa hắn liền lao tới ôm chầm lấy cậu, vui vẻ hôn lên trán, lên má của cậu.

“Phi Phi! Em thật ra chưa từng quên anh, anh thực sự rất vui!”

Cậu ngơ ngác không hiểu gì, đứng yên bất động.

Hắn nhìn nhìn bộ dáng của cậu, sắc mặt trầm xuống vài phần “Lẽ nào em còn muốn chối sao? Tiểu Nhiên chính là con của anh!”

“Sao…sao lại thế được… Nó là… Là…” Hoa Phi Phi hoảng hốt tìm không được lý do “Là ai mặc kệ tóm lại không liên quan đến anh! Tôi cho anh biết, nếu anh dám nói bừa với con tôi, tôi nhất định không bao giờ tha thứ cho anh!” Cậu càng nói càng tức giận đẩy hắn ra.

Vương Thiếu Đình không nói nữa đưa lên trước mặt cậu tờ giấy xét nghiệm ADN ban nãy. Cậu nhìn đến ngơ ngác