
cô bây giờ đã không thể nghe rõ, trong đầu, tất cả chỉ là mây mù che kín, là ảo ảnh mờ ảo xa xăm.
Như Phong vừa dứt yêu ngữ đã nhanh chóng cúi xuống cướp lấy môi cô, lúc đầu, chỉ là nhẹ nhàng, chậm chạp, như gió thổi, như lá rơi, nhưng lúc lâu sau đó, nó mãnh liệt, nó khát khao, như lửa bùng cháy, như sóng biển cuộn trào, như những gì trên thế gian này đẹp nhất đang tua nhanh, nụ hôn, dài như một đường chân trời.
Như Phong dời môi cô, vòng hai tay cô qua đầu mình, hắn mồ hôi tích bên thái dương chảy dài, hắn hơi thở nóng rực như không thể chờ đợi được nữa, hai tay nâng cặp mông tròn đầy, hắn ngay tại lúc hạ nụ hôn xuống thì cũng là lúc động thân chiếm lấy.
“A…”
Còn đang chìm đắm trong nụ hôn mê hoặc của hắn thì phía dưới, cảm nhận rõ ràng hắn đã trong mình cùng cái đau bất chợt làm cô bừng tỉnh. Hai tay bám chặt lấy cổ, môi chỉ biết mở ra để hắn chiếm lấy và phần dưới, hai người như không còn khe hở đến ám muội.
“Ư…um…a…”
Như Phong nghe thấy tiếng rên nhẹ của cô, dời môi cô, hai tay chống xuống nệm, đôi mắt nhìn cô đầy dục vọng, hắn bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng từng chút một.
Nhưng kiên trì của hắn đã hoàn toàn bị đánh bại bởi cô, nơi ấy của cô ôm trọn hắn, nơi ấy nóng bỏng vừa kít, nơi ấy như đóa hoa anh túc nở rộ ngát hương khiến hắn không thể kiềm chế được mà thoát ra những tiếng thở dốc trầm khàn. Và chỉ vài phút trôi qua, tiết tấu chuyển động đã tăng lên rất nhiều, ngay sau đó, là những cái chạy nước rút kinh người.
Băng Băng lồng ngực cảm thấy như có lửa cháy, tất cả xung quanh tựa như mơ hồ không rõ ràng, cảm giác chân thật nhất, là tiếng khàn đặc đầy nam tính, là những chuyển động nhanh, là những giọt mồ hôi nóng hổi của hai người như quyện vào nhau. Cô hơi thở gấp gáp, cô ánh mắt miên man, cô đôi môi chỉ có thể hé ra thở dốc và hai chân, chỉ có thể mặc hắn cầm lấy mà luật động.
Nhưng nếu còn như vậy, cô sợ mình sẽ chết trong khoái cảm mà anh màng lại. Cũng vì nó quá sâu, sâu đến nỗi tưởng chừng như sẽ nuốt trọn lấy cô mất.
“Dừng…a…hư…xin…ư…”
Bỏ mặc những lời van xin nức nở, bỏ mặc những cái lắc đầu kiêu gợi, Như Phong mỗi lúc lại càng muốn cô nhiều hơn, mỗi lúc lại càng tham lam đòi hỏi hơn trước. Bây giờ, hắn hoàn toàn buông thả cho khát vọng của mình, hắn chỉ biết, hắn muốn cô, hắn muốn người con gái này.
Những cái ra vào mạnh mẽ, những cái dây dưa không dứt, những nụ hôn nóng bỏng đầy ướt át, trên chiếc giường, đôi lứa yêu nhau như lâu ngày gặp lại, nam nhân liên tục đòi hỏi, kiêu kích, dây dưa, còn nữ nhân, đôi mắt mọng nước, mái tóc buông dài, vô lực nức nở xin dừng lại. Mỗi lần xin dừng lại, lại là một lần mãnh liệt, là một lần nóng bỏng, là một lần dây dưa nhiều hơn trước.
Tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ, tiếng gió và tiếng lá rơi như đang hòa thành một bản nhạc giao hưởng ngọt ngào lãng mạn. Ngoài trời, trăng hôm nay không có, nhưng lại nhiều sao đến lạ thường, gió hôm nay không nhiều, nhưng cũng đủ để ru hồn ai vào giấc mộng.
Băng Băng đôi mắt mỏi mệt nhíu lại rồi chợt mở ra, đập vào mắt là hình ảnh Như Phong đang chuyền nước từ miệng mình sang miệng cô, cái tay còn tà ác xoa nắn vùng ngực một cách càn rỡ.
“Khụ…Khụ…”
Hắn một tay chống đầu, tay còn lại thì tiếp tục trêu đùa vùng ngực đã đầy dấu hôn ngân, hắn khóe môi kẽ cong nhìn cô đầy ám muội, rồi cúi xuống bên tai cô như phả hơi nóng, giọng khàn khàn buông ra yêu ngữ, còn kiêu khích mà liếm lấy vành tai cô nữa.
“Ngủ ngon chứ”
Gương mặt đỏ bừng, mắt không biết nhìn đi đâu trong khi hai người không một mảnh vải mà còn nằm dính xát vào nhau. Cô bối rối chỉ biết nhắm lại, tim trong lồng ngực đập liên hồi, chuyện tối qua, cứ như cuộn băng tua chậm, từ từ hiện lên.
“Anh…”
Không để cô nói dứt câu, hắn đã chồm người nằm đè lên cô, cúi xuống cắn nhẹ đôi môi sưng đỏ và mắt lam sâu thẳm nhìn cô đầy thâm tình.
“Tại sao lại dối anh”
“Chuyện gì cơ”
Quay mặt đi hướng khác, cô lảng tránh ánh mắt hắn, trong lòng như có một dự cảm đang nổi lên.
Giữ yên khuôn mặt cô, hắn cúi xuống hôn cô, mạnh, sâu, như thể đang trút giận.
“Anh biết hết rồi, chỉ muốn nghe lí do từ em thôi”
Thở dốc, cô ngước mắt nhìn hắn, trong mắt hắn, cô chỉ thấy mình trong đó, sáng ngời và tinh tế giống như lần đầu cô nhìn sâu vào mắt anh. Như không tin suy nghĩ mới hiện lên của mình, cô giọng đứt quãng hỏi.
“Anh…anh đã nhớ lại”
Cúi xuống, đặt nhẹ nụ hôn lên trán, hắn dịu dáng vuốt tóc cô, yêu thương mà trân trọng.
“Phải”
Giữ yên khuôn mặt ấy, cô đôi mắt đã ngập tràn lệ quang và chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Là cô nghe thấy hắn nói, hắn nhớ lại, là cô nghe thấy hắn nói, tất cả đã trở về ban đầu, liệu có phải là cô, đã nghe nhầm hay khô