Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Này, chớ làm loạn

Này, chớ làm loạn

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324501

Bình chọn: 7.00/10/450 lượt.

không hỏi cô, tôi hỏi con bé”. Doãn Tắc hất cằm về phía Nựu Nựu.

Nựu Nựu trả lời: “Chị tưởng em không tìm được đường về nhà, nhưng thật ra em có thể tự về. Em không nên nói dối chị, em xin lỗi chị”. Người bạn nhỏ bày bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng.

Cao Ngữ Lam vội lên tiếng: “Nựu Nựu biết lỗi là được rồi. Tôi không trách con bé”.

Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ ôm nhau tình cảm, Doãn Tắc đột nhiên cảm thấy buồn cười. Anh ta gõ lên đầu Nựu Nựu, mắng một câu: “Con bé này lắm trò thật, cậu sẽ về mách mẹ cháu”.

“Cậu ơi, đừng mà. Cậu, Nựu Nựu yêu cậu nhất. Cậu đẹp trai nhất trên đời, người đẹp trai sao có thể làm chuyện tàn nhẫn?” Nghe Doãn Tắc kêu mách mẹ, Nựu Nựu vội buông Cao Ngữ Lam, nhào vào lòng Doãn Tắc ôm chặt.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Cao Ngữ Lam định mở miệng nói đỡ Nựu Nựu. Nhưng Doãn Tắc lên tiếng: “Sau khi ăn trưa ở quán, tiểu quỷ này lại đòi ăn Mc Donald. Chúng tôi không đồng ý nên con bé tức giận lén bỏ ra ngoài. Quán nhà cách đây chưa đầy 300 mét, con bé lạc đường mới là lạ. Con bé bỏ nhà ra đi, chỉ vì mục đích muốn ăn Mc Donald mà thôi”.

Cao Ngữ Lam gật đầu, “ừm” một tiếng. Cô thầm nghĩ trong lòng, trẻ con bỏ nhà ra đi chỉ vì muốn ăn Mc Donald quả thật là chuyện không nên, cần phải báo cho bố mẹ biết.

Doãn Tắc mỉm cười khi thấy vẻ mặt của cô: “Cô vẫn chưa hiểu sao?”

“Tôi rõ rồi. Trẻ con thích sao làm vậy không tốt đâu. Nựu Nựu! sau này em không thể vì ăn Mc Donald rời khỏi người lớn. Làm vậy nguy hiểm lắm đấy”. Cao Ngữ Lam có lòng tốt lên tiếng dạy bảo Nựu Nựu thay Doãn Tắc.

Doãn Tắc liền bật cười ha hả: “Cô đúng là thú vị thật”.

Cao Ngữ Lam sa sầm mặt. Anh ta lại nói cô thú vị rồi, rốt cuộc cô thú vị ở điểm nào? Người đàn ông này mồm miệng không đỡ nổi, lại còn bày trò trêu chọc cô trước mặt con trẻ.

Nựu Nựu lên tiếng: “Cậu ơi, cháu thích chị lắm”.

Nghe Nựu Nựu nói vậy, Cao Ngữ Lam lộ vẻ đắc ý. Người bạn nhỏ quả là giữ thể diện cho cô. Doãn Tắc cười ngoác miệng: “Con bé giống Man đầu, cô đắc ý gì chứ?”

Cao Ngữ Lam tắt ngấm nụ cười trên môi. Doãn Tắc lại hỏii: “Tại sao cô mua Mc Donald cho con bé?”

Cao Ngữ Lam vô ý thức trả lời: “Không có gì. Tôi chỉ mua mấy miếng cánh gà và khoai tây chiên… “. Nói đến đây, Cao Ngữ Lam đột nhiên tỉnh ngộ, cô cúi đầu nhìn Nựu Nựu.

Nựu Nựu nở nụ cười tươi, cất giọng vui vẻ: “Cảm ơn chị đã mời em ăn”.

Cao Ngữ Lam ngây người. Trong đầu cô tái hiện cảnh Nựu Nựu giả vờ bị thất lạc người lớn ở ngoài đường, cảnh con bé nói “mẹ bảo em đi quán Mc Donald gần nhất đợi mẹ đến đón”, cảnh con bé cầm tay cô nhờ vả “chị cùng em tới quán Mc Donald đợi mẹ nhé”, cảnh con bé nhìn các bạn khác ăn đồ trông rất tội nghiệp, cảnh cô mềm lòng rút ví tiền mời con bé đánh chén một bữa, cô còn phải dỗ dành con bé giúp cô chén cánh gà khoai tây chiên vì sợ lòng tự trọng của của con bé bị tổn thương…

Bây giờ… con bé đó cười như một tiểu hồ ly.

Cao Ngữ Lam hóa đá mất một lúc. Cô đã bị lừa? Nghĩ đến truyện bị một búp bê nhỏ chơi một vố đau, Cao Ngữ Lam gần như phát điên.

Doãn Tắc còn sợ Cao Ngữ Lam không đủ bị đả kích, anh ta ghé sát vào tai cô nói thầm thì: “Tiểu quỷ này lừa cô rồi. Cô đã bị lừa rồi còn xót thương con bé? Nhưng cô cũng không cần tự ti quá, IQ của cô hoàn toàn bình thường vì cô không phải là người đầu tiên bị con bé lừa. Cô cứ nghĩ thoáng ra là được, tôi sẽ dạy dỗ con bé”.

Dạy dỗ con bé? Ai sẽ dạy bảo anh ta?

Cao Ngữ Lam trừng mắt với Doãn Tắc. Nhìn vẻ cười cợt của anh ta, cô thật sự muốn úp thùng rác lên đầu anh ta. Người này đáng ghét thật, đáng ghét thật.

Nựu Nựu ở bên dưới kéo áo Doãn Tắc: “Cậu ơi, cậu nói thầm điều gì với chị đấy? Nựu Nựu cũng muốn nghe”.

Hai người lớn cùng cúi đầu nhìn Nựu Nựu. Cô bé có đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, ánh lên vẻ vô tội. Ánh mắt của Nựu Nựu khiến Cao Ngữ Lam nhớ đến con chó Man đầu.

Cái nhà này, vật nuôi thì chén sạch ba cái bánh bao duy nhất của cô, người lớn đóng giả tàn phế lấy cô làm trò vui, trẻ nhỏ giả bộ đáng thương lừa cô mua đồ ăn…

Gia đình này rốt cuộc là loại người gì?

Cao Ngữ Lam túm chặt tay Doãn Tắc, nói rất thành khẩn: “Anh Doãn, tôi nhờ anh một chuyện”.

Doãn Tắc bày bộ mặt nghiêm túc: “Chuyện gì?”

“Cả nhà anh từ người lớn, trẻ nhỏ đến động vật… mỗi khi gặp tôi xin hãy tránh xa tôi một chút”. Cô mới là người thuần khiết, lương thiện mềm yếu, hãy chừa cho cô một con đường sống đi!

Doãn Tắc cố gắng kìm chế nụ cười. Anh ta nói khẽ: “Để tôi đưa tiểu quỷ này về trước đã. Chuyện cô nhờ tương đối phức tạp và cao thâm, để lúc khác chúng ta bàn sau”.

Cao Ngữ Lam còn định nói điều gì, Doãn Tắc đã bế Nựu Nựu lên: “Nựu Nựu, chào tạm biệt cô đi”.

“Em chào chị”. Nựu Nựu tươi cười vẫy tay chào Cao Ngữ Lam.

Trước mặt con bé, Cao Ngữ Lam đành nuốt những lời muốn nói vào trong bụng. Cô đứng im dõi theo bóng hình một lớn một nhỏ đi ra ngoài. Cao Ngữ Lam còn nghe thấy tiếng Nựu Nựu ở ngoài cửa: “Cậu ơi, phải gọi chị ấy là chị, không được gọi theo hướng già đi, cậu chẳng hiểu sự đời gì cả… “.

Cao Ngữ Lam ngồi nghệt trên ghế hồi lâu. Đến trẻ nhỏ cũng đặc biệt như vậy, xem ra gia đình Doãn Tắc không phải hạng tầm t