Snack's 1967
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329630

Bình chọn: 9.00/10/963 lượt.

Phong gặp nhau là đã chí chóe, nói qua nói lại này nọ rồi. Là do cậu ấy bỗng “hiền”, hay là vì thái độ của tôi quá khác lạ?

– Ắt xì – Phong quay sang một bên, khuôn mặt gần như đỏ lựng.

– Trời lạnh mà cậu mặc áo vầy sao đủ ấm – tôi chép miệng.

– Bởi vì có ai đó cầm cái áo khoác da của tôi vẫn chưa trả – giọng Phong bình thản, nhưng lại khiến tôi chột dạ.

Chết thật, cái áo mà cậu khoác cho tôi từ hồi đưa Phục Hy đến việc, tôi vẫn còn cất trong tủ đồ, nhưng là tủ đồ ở nhà chứ không phải ở đây. Chẳng biết tôi nghĩ thế nào mà lại mang áo của Phong về đấy cất nữa.

– Ừm, tôi…

Không lẽ lại nói ra sự thật? Cậu ta sẽ cười tôi đến rớt hàm trên mất thôi. Phải tính cách khác!

– Cậu bị cảm lạnh rồi đấy – tôi đánh trống lảng rồi tiến lại, tháo chiếc khăn choàng len trên cổ mình rồi thản nhiên quấn vào cho Phong – màu nâu nên cậu dùng cũng hợp lắm đó.

Tôi cười và vuốt nhẹ lớp len ấm áp trước khi thả tay ra. Mãi lúc này tôi mới nhận ra Phong đang ngạc nhiên đến độ chẳng nói được câu nào.

Chết thật, hình như mình hành động hơi quá thì phải.

Lúng túng, tôi dùng tay vỗ nhẹ liên hồi vào hai má rồi nói:

– Cậu chờ xíu nhé, tôi vào nhà lấy cặp.

Vừa nói xong, tôi chạy biến vào trong nhà, lướt qua ba – người lúc này đang xem báo buổi sáng, vội vàng đến nỗi xém đụng vào bà An. Tôi lên lầu, lấy cặp sách. Gió lùa vào lạnh nên tôi đành nán lại, lấy chiếc khăn quoàng khác cho mình.

Nhìn bản thân trong gương, tôi chẳng nhận ra khuôn mặt rạng ngời so với cái nét uể oải ban sáng.

Bình tĩnh lại đi nào.

Tôi nhắm mắt, vuốt nhẹ chỗ tim mình rồi hít một hơi thật sâu trước khi ra khỏi phòng.

– Bữa sáng!! – ba tôi gọi với theo.

– Con xin lỗi – tôi vừa bước xuống bậc tam cấp vừa ngoái lại – muộn học rồi ba à.

Vì thấy Hoài Thư có khăn choàng khác rồi nên Phong mới chịu quấn khăn quanh cổ. Tuy vậy nhưng cậu ấy chẳng nói thêm một lời nào, vì chẳng biết nói gì.

– Chiều nay không có tiết chứ? – mãi sau Hoài Thư mới lên tiếng.

– Ừ, có chuyện gì à? – Phong hỏi.

– Tại ba tôi có hẹn với chuyên viên trang điểm lúc 3h chiều, tôi bắt buộc phải có mặt ở nhà.

– Trang điểm á? Cô định đi đâu?

– Đi xem mặt – Hoài Thư thản nhiên trả lời – tôi đã nói với cậu chuyện này một lần rồi còn gì.

– Nhưng chẳng phải cô cũng gặp mặt người ra rồi đó thôi, chẳng lẽ có tiến triển nên gặp tiếp à?

Phong nói xong mới cảm thấy mình hơi quá. Việc của nhà Hoài Thư đâu cần cậu phải xem vào. May là cô ấy không để ý đến việc này lắm:

– Lần trước anh ta không đến, nên hẹn lần này. Nếu mà không đến nữa, tôi thề sẽ cho anh ta một trận cho biết mặt.

Câu nói hồn nhiên của Hoài Thư khiến cậu phải phì cười, nhưng lại lo lắng. Chẳng lẽ cô thật sự mong chờ anh chàng đó đến vậy sao?

– Cô thích đi xem mặt lắm à?

– Tất nhiên là không rồi, tôi làm điều này chỉ vì Anh Thư, cậu quên rồi à – Hoài Thư đáp, gõ gõ lên mũ bảo hiểm của Phong như muốn nhắc cho cậu nhớ – Tuy vậy nhưng anh ta dám xem thường người khác đến thế thì phải xử thôi.

Đúng là tính khí của cô nàng này vẫn vậy, chẳng biết sợ ai cả.

Tuy trên danh nghĩa là Anh Thư, nhưng Phong vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Suy nghĩ ích kỉ lại bắt đầu xuất hiện. Cậu ước gì anh chàng xem mặt kia lại thất hẹn thêm một lần nữa.

Chuyện này rõ ràng làm sao mà xảy ra được.

– Gặp mặt người ta, cô nhớ giữ chút thể diện cho con gái đấy nhé – cậu đổi vấn đề để khỏi phải suy nghĩ lung tung.

– Thế trước giờ cậu không xem tôi là con gái à? – Hoài Thư hằm hè – tối nay tôi là cô nương đúng nghĩa hẳn hoi nhé.

– Cô nương?

– Ừ, váy trắng, giày xanh, dây chuyền bạc,…. Ôi, nghĩ tới là đã thấy rợn cả người.

Mặc cho cô ca thán, Phong còn mải góp nhặt những chi tiết kia, cố tưởng tượng ra Hoài Thư trong hình ảnh lung linh nữ tính. Chắc chắn là dễ thương… còn hơn lúc ngủ.

Tiếc là cậu không được thấy.

– Này – Hoài Thư bám chặt vào vai cậu – cẩn thận xe kìa.

Nhờ cô hét lên kịp thời mà cậu mới né được chiếc xe máy đi lấn làn đường. Hú hồn.

– Đầu óc cậu để đâu thế hả? – Hoài Thư đập cả hai tay lên vai cậu. Cô nàng lại bắt đầu hạnh họe rồi.

** ** ** ** * ** ** *

Tôi vừa ngủ trưa dậy, để nguyên đầu tóc còn bù xù với đồ bộ nhăn nhúm đi xuống dưới nhà. Vừa ngang qua phòng khách để vào bếp, tôi nghe thấy tiếng người tặc lưỡi:

– Chậc, để thế này thì không được rồi. Nhưng mà anh cứ tin tưởng em.

Ngừng gãi đầu, tôi quay ngoắt lại, nhận ra ba đang ngồi uống nước cùng một anh chàng trông khá là nghệ sĩ với mái tóc ngắn uốn hơi xoăn và đôi hoa tai lấp lánh. Nhìn thoáng qua cũng biết cái nghề nghiệp được gọi là “chuyên viên trang điểm” của anh ta.

Sững một giây, tôi mới nhận ra hoàn cảnh của mình lúc này. Người ta thì đẹp rực rỡ, còn tôi sao lại lôi thôi lếch thếch đến thế???

Chẳng kịp chào hỏi lấy một câu cho lịch sự, tôi ào ngay lên lầu đánh răng và cào vài đường trên đầu, vừa làm vừa thở dài. Ba có cần quan trọng hóa mọi chuyện đến thế không? Chỉ là đi xem mặt, chưa chắc gì đã nên chuyện. Mà ý kiến của tôi thì nhất quyết là không rồi đấy.

– Anh Thư – giọng con trai lạ hoắc ở bên ngoài.

– Dạ – tôi đáp, không ngờ là anh ta dám lên tận ph