Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329835

Bình chọn: 9.5.00/10/983 lượt.

i nghe khiến cô khẽ nhăn mặt. Rõ ràng không thể tin một lời nào từ cô nàng này.

Nhưng cậu chưa kịp phản đối thì thấy má đã gật gù.

– Chuyện này hay xảy ra mà, cháu thấy khó cũng phải. Xem ra cháu cũng chỉ quen mỗi gia đình ta ở đây thôi nhỉ. Hay thôi, cháu cứ ở tạm nhà bác đi.

Má Phục Hy bình thản trong khi cậu nhìn bà gần rớt tròng, rồi lại quay sang con nhỏ ngồi cạnh, miệng ú ớ không nói nên lời.

Ai cũng biết là gia đình Quỳnh Chi thân thiết với gia đình cậu, nhưng đó là mấy năm về trước rồi. Bây giờ tình thế đã thay đổi, bà đâu cần phải làm thế!!

– Được như thế thì tốt quá – Quỳnh Chi nhìn má Phục Hy với ánh mắt biết ơn rồi quay sang cậu mỉm cười – anh đồng ý nhé.

– Tất nhiên là không rồi – cậu phản ứng ngay lập tức.

– Em sẽ lo việc nhà, nấu ăn, dọn dẹp… Anh sai gì em cũng nghe hết – Quỳnh Chi xuống nước.

– Tưởng không có cô thì không có ai làm việc nhà sao?

– Thế còn bài vở, chuyện trên trường lớp?

Phục Hy khoanh tay, nhìn sang hướng khác:

– Trừ phi cô đi làm thêm trả tiền thuê nhà…

– Hy! Con nói gì vậy hả? – má cậu quát rồi quay sang Quỳnh Chi – cháu cứ kệ nó đi, quyền quyết định đâu phải ở nó.

– Dạ, nhưng cháu thấy áy náy lắm – cô nàng thỏ thẻ nhìn phát ghét. Phục Hy thở dài rồi đứng dậy.

– Muốn ở lại thì tùy, nhưng đừng làm phiền tôi.

Chỉ chờ cậu nói thế, cô nàng vui vẻ xách hành lí đứng dậy.

– Cảm ơn anh nhiều lắm.

Chậc! con nhỏ này lúc ở nhà cậu thì lễ phép, lúc chỉ có 2 người với nhau thì thủ đoạn, chẳng biết đường nào mà lần.

Mẹ cậu cũng đứng dậy, chỉ tay về căn phòng phía sau:

– Tạm thời cháu ở với Phương Đan nhé. Hai chị em thu dọn đồ đạc cho gọn gàng, nhà hơi chật.

– Dạ, không sao đâu bác.

Quỳnh Chi đáp rồi mỉm cười với Phương Đan. Cậu thấy nhỏ em miệng méo xệch mà chẳng biết làm sao.

Lúc căn nhà yên ắng trở lại thì đã quá nửa đêm. Không ngủ được, Phục Hy xuống nhà uống nước. Cậu ngạc nhiên khi thấy cửa phòng khách vẫn mở. Quỳnh Chi đang ngồi ở bậc thềm, ngước cổ nhìn lên trời.

– Cô làm gì ở đây giờ này? – cậu đá nhẹ vào lưng cô.

– Em không ngủ được – cô nàng thỏ thẻ.

Hừ, yêu nữ mà cũng tỏ ra hiền lành yếu đuối.

Phục Hy mở tủ lạnh lấy nước khoáng, nghĩ thế nào cậu lại lấy thêm một lon nước ép.

– Uống đi – cậu chìa ra cho Quỳnh Chi. Cô nàng mỉm cười rạng rỡ nhận lấy. Chẳng biết làm gì, Phục Hy cũng ngồi xuống bên cạnh.

– Hóa ra là bị đuổi ra khỏi nhà à?

– Không! Là em bị ba má bắt về nên trốn đi – cô nàng thản nhiên hớp một ngụm nước trước cái nhìn bất mãn của Phục Hy.

– Cái gì?? – cậu lớn tiếng – thế là cô nói dối để đến ờ nhà tôi à?

– Thì cũng như nhau thôi, em hết chỗ để đi mà lại chẳng muốn bị bắt về. Tài khoản bị khóa rồi.

Câu sau cùng làm Phục Hy chẳng biết đuổi cô nàng đi bằng cách nào. Thân con gái một mình mà ngủ bờ ngủ bụi đâu có được.

Mà khỉ thật! Tự dưng cậu lại phải đi lo lắng cho con nhỏ đáng ghét này.

– Nếu em bị bắt về thật thì sao? – cô quay sang nhìn Phục Hy với ánh mắt dò hỏi.

– Liên quan gì đến tôi mà hỏi? – cậu dốc gần cạn chai nước.

– Em sợ thời gian ở đây chưa đủ để anh hiểu hết về mình.

– Rõ vớ vẩn – Phục Hy đứng dậy – tôi có quan tâm đâu, cô cố gắng làm chi.

Cậu nói rồi bỏ vào nhà. Quỳnh Chi nhìn theo, đôi mắt ươn ướt.

“Em vẫn tin rằng anh chỉ giả vờ”

**** ** ** ** * ** ***

– Xì!!!~

Lốp xẹp, ghi đông rỉ sét, vành xe cọ vào bánh, thắng không ăn, xích kêu cọt kẹt. Cái xe đạp của tôi cũng đã đến lúc vào viện bảo tàng rồi.

Tôi vừa cất xe đạp lại chỗ cũ, Chùm Ruột cũng chuẩn bị đi học. Nó chạy lại tặng cho tôi cánh cỏ bốn lá đã được ép khô, nhìn mà cảm thấy lòng buồn vô hạn. May mắn đối với tôi dường như là thứ gì đó xa vời lắm.

– Dạo này ít được gặp, chắc chị bận nhiều việc lắm nhỉ.

– Ừm, nhưng giờ thì hết rồi em ạ – tôi xoa đầu nó.

Có vẻ như lần này Anh Thư về luôn. Hợp đồng cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc. Tôi thở dài, vì những chuỗi ngày rắc rối, nhưng không phải không có niềm vui đã qua đi. Giờ tôi trở về với đúng nghĩa là một con nhỏ bình thường, chỉ quan tâm đến hai chuyện duy nhất: học hành và làm thêm. Tình cảm cá nhân và tình cảm gia đình thì… tạm gác lại cái đã.

Trước khi tôi khóa cửa, mẹ Chùm ruột chạy sang nhà. Chị ta trông đẹp ra và đỡ mệt mỏi hơn ngày trước, chẳng biết là do đã tìm được công việc ổn định hay là…

– Cuối tuần này trường Chùm Ruột có tổ chức văn nghệ, mà chị lại đi làm cả ngày nên nhờ em đưa đón nó hộ nhé.

Chị ta nhìn tôi với ánh mắt thân thiện, khác hẳn cái vẻ móc máy hằng ngày. Dù sao tôi cũng chẳng làm gì vào ngày đó nên gật đầu chấp nhận.

– Oa! Thế thì sướng quá. Hôm đó em có biểu diễn, chị phải xem hết đấy nhé.

Tôi gật đầu mỉm cười với nó.

Xe buýt số 9.

Tôi ngả đầu vào khung cửa sổ, nhìn cảnh đường phố lúc sáng sớm. Chỉ mới có mấy ngày không đi học trên con đường này mà tôi cảm tưởng như cả thế kỉ đã trôi qua. Quá nhiều việc để suy nghĩ.

“…anh sẽ nói…”

Có thật là Danh dám làm thế với tôi không, ngay cả khi tôi bắt đầu chẳng còn dính líu gì với gia đình ấy nữa. Suốt từ tối hôm qua tôi chẳng có thông tin gì từ anh ta nên cũng chẳng để ý. Điện thoại chắc nằn lăn lóc xó nào đó rồi. Tôi sẽ


XtGem Forum catalog