
– Thôi được rồi, em đi.
Tôi lao ra khỏi phòng, không dám liếc đồng hồ thêm tí nào.
“Chuyến bay đi Singapore sẽ cất cánh trong 5 phút nữa…”
Phong liếc nhìn đồng hồ. Kim phút đang nhích dần đến con số mười hai. Lòng cậu dần mất đi cảm giác thấp thỏm lo lắng vì mong chờ.
– Vậy là không đến thiệt à?…
Chương 59
Nuối tiếc
Tôi móc hết tiền trong túi, đầu tư cho chuyến taxi xương máu của mình. Giả dụ có may mắn không bị kẹt xe đi chăng nữa, thời gian tôi đến phi trường cũng sát nút rồi. Nếu chuyến bay may mắn hoãn lại trong ít phút, có thể tôi sẽ kịp.
Ôi trời, tôi đang nghĩ gì thế này? Đâu là kẻ ít phút trước còn tuyên bố hùng hồn rằng mình không tin vào vận may?
Xe vừa dừng lại, tôi nhìn giá rồi dúi tiền vào tay bác tài trước khi lao ra ngoài, không kịp đóng cửa.
Sân bay đông nghịt người. Tôi chẳng biết phải bắt đầu từ chỗ nào. Kẻ hối hả đi vào, người chậm rãi đi ra, ai cũng tìm được đích đến cho mình. Còn tôi thậm chí còn chẳng biết Phong sẽ bắt chuyến bay nào.
– Chị… – tôi hổn hển khi chạm tay được đến quầy lễ tân – …cho em hỏi về tất cả những chuyến bay khởi hành lúc 8h.
Cô lễ tân nhìn tôi lạ lẫm rồi dò tìm trên máy tính. Chỉ mất đúng 10s.
– Ừm, không có chuyến nào trong nước. Một chuyến đi Thụy Sỹ, một chuyến đi Anh, và một chuyến đi Singapore. Ngoài ra còn một chuyến sang Anh lúc 8h30, sắp khởi hành. Em lỡ chuyến bay sao?
– Không, không lỡ. Em đang kiếm một người, cậu ấy khởi hành lúc 8h.
– Oh – cô ấy nhìn xuống đồng hồ – nhưng tất cả các chuyến bay lúc 8h đều đã cất cánh rồi.
Tôi nghe mà cảm thấy rụng rời.
– Làm sao… có thể thế được – tôi lắp bắp, chỉ tay lên đồng hồ phía sau – còn chưa đến 8h đúng.
Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra kim giây đang nhích dần đến con số 12, trước khi đồng hồ kêu “bong” một tiếng.
– Lúc nãy thì chưa, nhưng ngay khi em nói câu này thì máy bay đã cất cánh rồi đấy. Em nhìn kia kìa.
Tôi quay lại theo hướng tay chỉ. Qua tấm kính trong suốt, cảnh bên hiện ra rõ mồn một với mây trắng, nắng vàng, và chiếc máy bay nổi bật giữa nền trời xanh.
Trên chiếc máy bay nhỏ xíu đằng kia có Phong của tôi.
– Này, em không sao chứ?
Chắc mọi người thấy tức cười lắm khi mà tôi – một cô nàng gần 17 tuổi lại ngồi khóc như một đứa con nít lạc mẹ thế này.
– Em bình tĩnh đã, có chuyện gì cứ nói ra, chị sẽ giúp.
– Hu hu hu.
Cô nhân viên lễ đặt tay lên vai vỗ về, nhưng tôi còn gào to còn hơn khi nãy nữa. Nước mắt giàn giụa, mũi thì đỏ ửng. Mặc kệ những người xung quanh hiếu kì, mặc kệ chị tiếp viên ra sức nài nỉ tôi lại chỗ ghế chờ thay vì ngồi giữa lối đi thế này, tôi vẫn tiếp tục khóc. Khóc thật nhiều, nhưng tên cậu ấy thì không sao thốt ra được.
– Cậu là kẻ đáng ghét… hức… chưa chào tôi mà đã đi rồi sao?
Có tiếng chép miệng. Cô nhân viên chắc cũng chào thua bỏ tôi lại mà đi rồi. Nhưng đứa con nít xung quanh bắt đầu trêu chọc, nhưng tôi chẳng thèm để tâm đến.
– Hoài Thư ngốc.
Tiếng con trai vang lên trước khi tôi kịp nhận ra đôi giày trước mặt mình. Tim tôi đập liên hồi. Lẽ nào điều kì diệu lại xảy ra?
– Biết là như thế mà.
Tôi ngẩng mặt lên, và ước giá mà mình cứ cúi gằm như lúc nãy. Chẳng có điều kì diệu nào xảy ra cả.
Phục Hy đứng khoanh tay, phì cười khi thấy bộ dạng của tôi.
– Cậu đi theo tôi đấy à? – tôi sụt sịt lên tiếng.
– Đứng lên nào.
Cậu nhóc chìa tay ra cho tôi nắm.
– Chà, chị nặng quá đấy. Làm gì có đứa con nít nào cân nặng cỡ này đâu?
– Cậu ấy đi thật rồi sao?
Phục Hy nhìn tôi thôi cười. Nó suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
– Đi đâu?
Nhóc định không trả lời, nhưng ánh mắt của tôi đủ sắc để có thế làm cho nó lên tiếng.
– Singapore.
– Để làm gì?
– Này – Phục Hy nhăn mặt rồi lấy tay vò tóc trên đầu tôi – đừng có hỏi như một cái máy vậy chứ? Chị có hỏi nữa thì em cũng chẳng biết mà trả lời. Anh ta đi rồi, thế nên chị đừng ngồi đây mà khóc nữa.
“Chuyến bay đi Anh sẽ cất cánh trong 20 phút nữa…”
Phục Hy ngoắc tay tôi rồi đi trước. Có lẽ nó cũng biết tôi muốn được ở một mình trong khi mặt mũi tèm lem vì nước mắt.
– Giá của một cái vé máy bay là bao nhiêu nhỉ?
– Hả?
Nhóc Hy quay lại, nhìn tôi như thể tôi vừa gọi nó rồi lại quay đi khi nhận ra đó chỉ là lời nói vu vơ.
…
– Là sự nuối tiếc.
– Hả?
Thanh Thanh tháo earphone ra, nhìn Phong chờ đợi cậu lặp lại câu nói vừa rồi.
– Không có gì đâu, anh tự nói với mình thôi. Em tiếp tục nghe nhạc đi.
Phong đưa một bên phone cho cô bé rồi ngả hẳn người tựa vào lưng ghế, mắt lơ mơ nhắm lại.
Mở chiếc túi nhỏ đặt bên hông, Thanh Thanh bỏ phone và tờ báo đang đọc dở vào rồi cũng ngả ra ghế như Phong.
– May là anh đã không bỏ về. Cái kiểu nhìn xuống phía dưới qua khung cửa kính bé xí này – cô bé chỉ về cửa sổ bên trái – em cứ nghĩ anh sắp nhảy ra khỏi máy bay đến nơi rồi. Em chẳng biết có nên cảm ơn không nữa.
– Em biết anh là kẻ tôn trọng lời hứa mà. Ít nhẩt anh cũng không thất hứa lần này với má em.
– Vậy phải cảm ơn má rồi – cô cười thật tươi.
– Đi với anh có 3 điều kiện.
Thanh Thanh chớp mắt lia lịa như có bụi trong khi Phong vẫn tỉnh bơ trong tư thế của người đang ngủ
– What?
– 1 – Không được ôm bất chợt.
–