
i có con đường sống…
Người mẹ già vắt tay lên trán, trầm mặc.
“Ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nhìn thấy mình có hai đứa cháu là đã mãn nguyện lắm rồi. Sau khi ta mất, con hãy thực hiện lời hứa này. Nếu không nuôi được thì con để thằng Thành nuôi hết cả hai đứa đi, cho chúng nó một cuộc sống sung túc…”
-….Sau khi bà nội con mất, má chia tay với ba con.
– Chỉ vì một lời nói của bà nội mà má làm thế sao?
– Nhưng bà ấy nói đúng. Chỉ khi nào má rời ba con thì ông ấy mới có cơ hội làm ăn phát đạt.
– Con không tin – Anh Thư cắn môi, vẻ xúc động hiện trên gương mặt.
– Thật ra… nếu ta chịu chia tay thì ba con mới được thừa kế phần tài sản của cháu đích tôn. Ông ấy không nói ra, nhưng ta cũng tự hiểu được. Vì má là con riêng của người cô trong dòng họ nên chẳng riêng gì ông bà nội con, tất cả mọi người đều phản đối quyết liệt.
Đôi lông mày Anh Thư giãn ra. Giờ thì cô mới hiểu mọi chuyện. Hóa ra những suy nghĩ phong kiến cổ hủ của những người thế hệ trước đã ngăn cản tình yêu của ba má cô. Họ không chấp nhận cuộc hôn nhân này, dù hai người chẳng hề có huyết thống.
– Má cam chịu làm theo lời người bà đã khuất của con, duy chỉ có một điều là không thể… đó là để cho cả hai đứa con theo ba.
– Vì vậy Hoài Thư mới ở lại, còn con theo ba?
– Giữa hai đứa má chẳng biết lựa chọn ai. Nhưng trực giác mách bảo với má rằng một đứa mạnh mẽ như Hoài Thư sẽ là chỗ dựa vững chắc để má có thể dựa vào.
– Thế là, con phải cảm ơn nó?
Giờ Anh Thư mới được nếm trải cảm giác thương xót cho một đứa em gái. Vì cô mà Hoài Thư đã chịu nhiều khổ cực, vậy mà cô lại luôn đối xử với nó như một kẻ xa lạ. Kẻ làm chị như cô thật không đáng.
– Con có lỗi với nó nhiều quá.
– Tất cả chúng ta đều có lỗi với con bé.
– Nhưng má nói không còn một gia đình trọn vẹn là có ý gì? Dù có chia tay nhưng chẳng phải hai người vẫn còn tình cảm sao? Chỉ cần như vậy là đủ tạo thành một gia đình rồi.
– Má đã kí đơn li hôn. Ba con giận má lắm, thế nên má đã để ông ấy đã ra tòa xử vắng mặt mình. Giờ chúng ta đâu có khác gì người xa lạ. Tình cảm thì vẫn còn đó, nhưng liệu ba con có tha thứ cho một kẻ ám ảnh bởi trách nhiệm và lời hứa như ta không?
– Mọi chuyện đáng lẽ không nên xảy ra như thế này – cô nắm lấy tay bà, quả quyết – nhất định con sẽ tìm cách hàn gắn lại gia đình này. Còn trước hết, phải phẫu thuật cho má đã.
….
Anh Thư vẫn không sao ngủ được. Chuyện từ tuần trước vẫn ám ảnh cô mỗi ngày. Ba cô chưa biết cô đang nằm viện, cũng chẳng biết má bị bệnh nặng đến thế nào. Ông ấy vô tâm theo đúng kiểu người chấp nhận xa gia đình để kiếm sống. Dù vậy cũng không thể nào trách ông được. Ông đã làm một người ba tốt nhất có thể.
Tiếng cửa sắt kêu cọt kẹt. Cô khẽ nhăn mặt.
– Anh chưa ngủ đâu, cứ tự nhiên đi.
– Ai thèm quan tâm đâu mà anh lên tiếng.
Nói rồi cô đóng cửa phòng lại. Lần này chẳng thèm nể nang mà nhẹ tay, làm cho bản lề cửa rỉ sắt rít mạnh.
Danh bật cười. Anh Thư đúng là cô nàng cố chấp.
Anh Thư lẻn vào phòng. Nhận ra bà Thành vẫn chưa ngủ, cô nằm xuống bên cạnh bà.
– Ngày mai sẽ ổn thôi.
– Má cũng tin như thế – Bà vòng tay ôm lấy cô.
– Có điều con vẫn thắc mắc – Cô ngưng lại, nhìn chăm chăm lên trần nhà – là tại sao má lại chắc chắn con không phải Hoài Thư? Hầu như chẳng ai nhận ra cả.
– Ta là má các con, lẽ nào chẳng nhận ra?
Bà khẽ vuốt tóc cô rồi lần tay lên chân mày.
– Hoài Thư có một vết sẹo ở đây. Bình thường lông mày che sẽ không nhìn thấy được nếu không quan sát thật kĩ. Con còn nhớ không?
– Nhớ gì cơ?
– Tại sao nó lại có vết sẹo ấy.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô đành lắc đầu.
– Hồi 3 tuổi, hai đứa chơi ở bờ sông. Con chẳng may trượt chân vấp té. Má chạy đến không kịp, nhưng Hoài Thư đứng cạnh đó đã ôm chầm lấy con, lấy thân mình để che chở. Nó va đầu vào mảnh đá, để lại vết sẹo chỗ ấy.
– Con chẳng hề biết – Anh Thư khẽ khàng.
– Cả con và Hoài Thư chắc chẳng đứa nào nhớ, nhưng má thì nhớ rất rõ – bà ghì tay chặt hơn – tất cả kỉ niệm về hai đứa đều in sâu trong trí nhớ của má.
– Phòng em bên này – 705 – đối diện phòng anh.
Phong thảy chìa khóa cho Thanh Thanh đứng phía sau, mắt dán vào catalogue lấy ở quầy lễ tân. Đúng là khách sạn cao cấp, tất cả các dịch vụ từ buffet, tennis tới massage đều rất hoành tráng, nhưng cậu hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào.
– Thích thì cứ đi thăm thú trước đi. Anh mệt lắm, thế nên đừng làm phiền.
Nói rồi cậu mở cửa phòng mình, tống hai túi đồ vào rồi quàng máy ảnh lên cổ Thanh.
– Đi chơi vui vẻ.
– Có thể nói cho em biết về cô gái đã làm anh thay đổi thế này không?
Thanh Thanh nhìn cậu với vẻ cương quyết phải biết được câu trả lời. Một tay cô chống nạnh, còn tay kia dựa vào tường.
– Oh, tất nhiên là không.
Cánh cửa phòng số 706 đóng sập lại trước mắt cô.
– Ý Nhi!
Cô gái có mái tóc vàng óng mỉm cười khi thấy người quen. Khỏi phải nói Thanh Thanh mừng cỡ nào. Cô chạy vội lại ôm chầm lấy chị họ của mình sau bao năm gặp lại.
– Oh dear! Em lớn thế này rồi sao?
– Còn chị thì vẫn trẻ như vậy. Chị chưa kết hôn sao.
– Tất nhiên. Nhưng trước hết giới thiệu cậu bạn này cho chị cái đã