Insane
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211250

Bình chọn: 10.00/10/1125 lượt.

ậy mà… Chị còn giấu tôi những điều gì nữa??

Nước mắt trực trào. Tôi đẩy Anh Thư dựa sát vào tường, hai tay chống thẳng trong khi nhìn chằm chằm xuống nền nhà. Tôi không đủ can đảm để đối diện.

– Mục đích sống của cô là gì?

Tôi mở to đôi mắt còn nhòe nước.

– Chị muốn gì? Sao lại hỏi câu đó vào lúc này?

Anh Thư quay nghiêng, đôi mắt buồn thăm thẳm.

– Vì… tôi chẳng biết mục đích sống của mình là gì?

….

…….

Phong bước xuống bậc tam cấp, bước chân chao đảo như người say.

Những tia nắng chiều rọi thẳng vào mặt cậu như thách thức. Cậu không quan tâm. Lòng cậu nóng như lửa thiêu gấp trăm lần cái nóng của mặt trời lúc này, khiến cho cậu cảm thấy mình có thể đối đầu với mọi thứ, bất kể là đó là thứ không tồn tại, hay “một con người cụ thể”.

Ngoài việc giành lại điều đáng lẽ là của mình, cậu đâu còn gì để mất.

……

“Chị không biết Anh Thư tìm đến dì bằng cách nào, nhưng con bé không hé lời nào, cứ đóng giả làm em, trong sự ngượng ngập của sự xa cách theo thời gian… Tất nhiên là má em nhận ra ngay lập tức, nhưng bà đau lòng đến nỗi không thể nói ra…”

“ Má ngất, con bé là người đã thức canh cho bà cả đêm, không để cho ai thay mình. Đến lúc mệt quá thì thiếp ngay bên giường. Chị thấy dì vuốt tóc Anh Thư và khóc, những giọt nước mắt chôn giấu bao năm…”

“…Chị cứ nghĩ nó là một đứa lạnh lùng – những lúc ở một mình trong bệnh viện thì nó không khóc không cười, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi vẽ tay lên không khí những hình kì lạ… Lúc đó chị cứ nghĩ là em, nên thấy lạ lắm.”

“Cứ như là điều kì diệu đã xảy ra. Không ngờ kết quả xét nghiệm của Anh Thư lại hợp mới dì đến như vậy… Nhớ đến thái độ cương quyết của nó lúc kí giấy tờ chấp nhận phẫu thuật cho má, chị mới biết hai đứa giống nhau đến thế nào.”

“Quyết định không cho em biết cũng là do Anh Thư. Con bé khong muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Nó muốn tự lo liệu mọi thứ cho dì như một sự bù đắp. Lặng lẽ hi sinh…, nhưng lại không đưa ra một lời giải thích với cả em. Không phải nó ghét gì em, mà là Anh Thư nghĩ những việc mình làm không đáng để nói ra…”

“…là chị em song sinh. Không thể giống nhau hơn…”

Tôi vẫn cứ khóc. Nếu lúc trước là khóc vì đau đớn, giận dỗi, thì bây giờ là khóc vì yêu – người chị gái mà tôi không khi nào hiểu hết. Trong tình yêu ấy có cả hối hận.

Yên vỗ nhẹ lên vai rồi kéo tôi vào lòng.

– Đừng làm má thức giấc. Hãy lau nước mắt và đứng dậy, làm điều mà em phải làm.

Anh Thư co ro trên ghế đá. Cô ngả người, tựa lên vai Tuấn.

– Định nói ra mọi chuyện mà lại thành thế này… Thật phiền phức.

– Em đang suy nghĩ gì? – Tuấn vén mớ tóc mái lòa xòa cho cô rồi nắm dùng cả hai bàn tay để nắm chặt bàn tay cô – nhỏ bé và lạnh ngắt.

– Có lẽ… Em không bao giờ là một người chị tốt.

– Không!

Hoài Thư đứng ngay trước mặt cô. Hơi thở gấp gáp vì chạy vội. Cô khóc, rồi lại cười lẫn lộn.

Anh Thư ngồi thẳng dậy, nhìn cô chằm chằm. Tuấn mỉm cười, khẽ rời ghế đá.

Im lặng như tờ. Anh Thư biết, nếu kẻ đối diện không mở miệng trước thì cuộc đối thoại này sẽ chìm vào câm lặng, vì cô chẳng còn gì để nói.

– Em xin lỗi… – Hoài Thư cúi xuống, vòng tay ôm chặt cô đến nghẹn thở. Cái ôm thật lâu, như thể khi nào tình cảm trong lòng chưa được truyền hết sang cho cô, con bé sẽ không dừng lại.

– Chị…

Lớp vỏ bọc cứng rắn trong cô đã hoàn toàn vỡ vụn, tan biến trong hơi ấm tình thương.

Mục đích sống lớn nhất trên đời, đó là được sống hết lòng trong tình yêu gia đình.

Với “em gái”.

17 năm cô đơn và một phút hạnh phúc thực sự. Giờ đây cô mới biết, tình chị em tuyệt vời đến mức nào.

**** ***** ******

– Thanh Thanh đấy hở? Vào nhà đi con.

– Dạ – Thanh Thanh chào mẹ của Phong rồi nhìn một lượt quanh nhà. Tùng thấy cô nhưng không thèm chào lấy một tiếng, tiếp tục với trận bóng trên TV. Bác gái đặt túi trái cây cô mang tặng để lên bàn. Quay lại vẫn thấy cô đứng chôn chân một chỗ trong trạng thái tìm kiếm.

– Phong ở trên gác ấy – mẹ Phong tủm tỉm cười – Cháu lên phòng nó đi.

Từng nốt nhạc vang như rót thẳng vào tai. Phong chìm vào trạng thái vô thức của riêng mình, không nhận ra có người ở trong phòng cho đến khi Thanh Thanh ném túi giấy lên bàn.

Cậu mở mắt ngay tức thì, nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

– Em đến khi nào?

– Đủ lâu để anh nghe hết một bài hát.

Cô ngồi xuống đuôi giường bên cạnh, chân đu đưa như trẻ nít.

– Đây là cái gì? – Phong chỉ cái túi giấy màu nâu trên bàn với vẻ tò mò.

– Àh… – Thanh Thanh ngó lơ – hồ sơ du học á mà… Cho cả hai đứa.

Phong nhìn cô rồi thở dài. Cậu ngả người trên ghế, ngước nhìn trần nhà. Đôi mắt mệt mỏi khẽ khép lại.

– Hôm nay anh đã đau đầu lắm rồi.

Đúng vậy. Từ khi gặp Nhàn ở quán cà phê, cậu đã thoát khỏi mới bòng bong của cảm xúc phân vân trong tình cảm của mình và Hoài Thư. Nhưng ngay đây, bực tức và cả căm ghét càng khiến cậu cảm thấy mệt hơn.

– Em biết cảm giác của anh lúc này. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ. Quên chị ta và đi cùng em, bỏ lại muồn phiền để tạo cho mình một khởi đầu mới.

– Đã suy nghĩ kĩ chưa mà nói với anh những điều này một cách chắn chắn như thế? – cậu nói là nhìn thẳng vào Thanh Thanh. Cô