
hưa có dịp thổ lộ _ àk thì ra người đó là Huy.
-Học chung lớp với tớ cơ á, xin lỗi tớ thật là vô tâm.
– Hj hông có gì, mà sao cậu ngồi ở đây một mình thế này, rồi còn khóc nửa _ nhìn nó lo lắng hỏi.
– Tớ nói cậu có tin hông, thật ra tớ đã thích một người suốt 17 năm qua mặc dù bík chắc sẽ hông có kết quả nhưng vẫn mù quáng, tớ thật ngốc phải hông _ nó bùn bã nhìn Huy.
– Không, cậu không ngốc đâu, thích một người không phải là có tội, chĩ cần bây giờ cậu từ bỏ đúng lúc thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thui mà _ hắn ân cần nói.
– Hì cảm ơn cậu, cậu dễ thương lắm đó _ nó nhìn Huy cười tinh nghịch.
Mặc dù trước h’ rất ghét người nào kêu mình dễ thương chẵng hiễu sao lần này cái mặt cứ đỏ lên như cà chua.
– Thui trễ rồi tớ đưa cậu về nhà nha
– Ừ đi thôi.
Hai đứa đi về phía nhà nó, nó định quay sang nói đã đến nơi thì Huy đã nói trước :
– Cậu vào nhà đi
– Ơ sao cậu bík đây là nhà của tớ _ nó bất ngờ.
– Àk…. tại….. hôm… trước tớ thấy đó mà _ Huy giật mình lắp bắp nói.
– Hì vậy tớ vào nhà nha, bye cậu.
– A !!! khoan đã
– Hả !!
– Ngày.. mai tớ… đến… rũ.. cậu đi học nhá _ Huy nói mà đỏ cả mặt còn run nữa chứ.
– Hì cũng được, chúc cậu ngủ ngon _ nó nói rùi đi vào nhà.
Còn Huy thì mừng wuýnh hẳn lên, thật ra lúc nãy cu cậu đi ngang qua nhà nó như thường ngày, cứ ngỡ nó ngủ vì phòng nó tắt điện mà, nên bùn bã ra về ai ngờ đến công viên thì thấy nó, nhưng nó đang khóc tim Huy như co lại nhưng cũng dũng cảm bước tới. Không ngờ lại đạt đc hịu quả cao như dậy, đi ngang qua nhà hắn ngước nhìn lên ” đồ vô tâm, cậu đã để mất một món đồ quý giá rồi, đồ ngốc ạ ”.
Cứ thế tối đó 3 người không ngủ được, một người thì bùn rầu, lo sợ mình sẽ không quên đc tình yêu ấy, một người thì nằm suy nghĩ miên man về nụ hôn lúc nãy, và những giọt nước mắt trong suốt 17 năm qua chính bản thân mình đã vô tình đem đến cho nó. Còn người còn lại thì nụ cười vẫn nở trên môi, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận và được ở bên cạnh nó.
**********************
Cháp 4:
Sáng hôm nay chẵng bíêt có ai nhập vào nó mà mới 6h20p đã mò dậy. Nhưng có điều khác lạ với mọi hôm ík là đôi mắt của nó bây giờ hơi kỳ dị,đỏ đỏ và sưng húp cả lên. Nó bước xuống nhà mà ai cũng giật mình.
– Con gái con bị sao vậy _ papa nhìn nó lo lắng hỏi.
– Dạ con hông sao chắc tối con học bài khuya ík mà ( láo dễ sợ dậy pà ) _ nó cười mỉm đáp.
– Ừ ăn sáng rồi đi học con _ mama nó dịu dàng nói.
– Dạ.
Một lúc sau Huy tới đón nó đi học, đây là lần đầu tiên suốt nó hông đi học cùng hắn, cái cảnh suốt đường đi học cứ chạy theo sau hắn bây giờ đã không còn nữa, chẵng bík sao tâm trạng của nó không còn bùn như tối hôm qua. có lẽ vì có Huy bên cạnh. Hai đứa tung tăng đến trường, nói luyên thuyên đũ chuyện. Huy rất dịu dàng với nó làm nó cảm thấy đâu đó trong tim có một chút ấm áp và có thể Huy như một liều thuốc giảm đau.
Còn về hắn, tối hôm qua nằm suy nghĩ rất nhiều nên quyết định sáng nay qua rủ nó rồi xin lỗi nhưng mọi chuyện chẳng như mong đợi.
– Con tìm Nhi hả ? nó dậy từ sớm rồi con ạ, có một cậu chàng nào đó tới đưa nó đi học rồi, con thông cảm nha _ mama nó vẫn dịu dàng như thường ngày.
– Dạ con biết rồi, con đi học đây bác ạ _ hắn lễ phép đáp.
Tâm trạng chuyển đổi đến 3 lần trong 5p. Thoạt tiên, bất ngờ vì con ngốc thường ngày hôm nay tự thức dậy không cần đến hắn kêu. Tiếp theo, một cảm giác buồn, thất vọng xâm chiếm lấy hắn. Rồi cuối cùng, sự khó chịu như đang dâng lên trong lòng hắn ” cậu chàng nào ?? chẵng lẽ cái tên nhóc dậy đời mình hôm trước àk ??? Thui không liên quan gì mình ?? Mà sao lại khó chiụ như thế này, bực mình qua đi ”. Hắn đi đến trường trong một tâm trạng khủng hoảng, lần đầu tiên đến trường một mình cảm giác thật cô đơn trống trải, không còn ai chạy theo sau, không còn ai luôn miệng ” Tớ thích cậu ”, không còn ai léo nhéo bên tai, có lẽ những việc này hắn đã quen trong suốt 17 năm qua những lúc như vậy thật phiền phức nhưng giờ nó không lặp laị sự trống vắng lại bao trùm hắn.
Tại lớp của nó, hắn, Huy và nhỏ Châu :
Vừa bước vào đập vào mắt hắn, con nhỏ thường ngày đang tươi cươi nói chuyện với một thằng con trai khác, nhìn cái mặt hớn hở hai đứa nó mà ruột gan hắn sôi sùng sục. Hắn tiến lại chỗ nó với Huy đập cái cặp xuống :” Rầm ” :
– Cậu có đi học trước thì cũng báo tôi một tiếng, làm mắc công qua kêu cậu dậy có biết là phiền phức lắm hông.
– Xin lỗi cậu từ bây giờ trở đi cậu hông cần qua kêu tôi dậy nữa đâu, cảm ơn trông suốt thời gian qua đã giúp đỡ _ nó nắm chặt lấy tay, ngước nhìn lên hắn bằng đôi mắt lạnh lùng nhất có thể.
– Ừ vậy cảm ơn nhiều ha ! Từ nay về sau hông cần phải kêu một con ngốc như cậu dậy, đỡ phiền. Tốt thật !!_ hắn nhìn nó khinh bỉ.
– Này !! sức chịu đựng tôi có giới hạn, cậu dừng ngay cái giọng đểu cáng của cậu lại đi
_ Huy nhìn hắn tức giận.
– Thui Huy đừng nói nữa _ nó cuối mặt nãy giờ, khẽ kéo nhẹ tay Huy.
Hắn lạnh lùng xách cái cặp xuống bàn ” Hừ !! bênh vực nhau nữa àk, nhìn mà thấy gai mắt. Cách đây một ngày còn ” Tớ thích cậu ” với tôi mà bây giờ quay 180 độ ”. Tim nó như rĩ máu những lời của hắn sao mà c