
n với bà ấy.Lauren rời mẹ và cơ thể của chính mình, để 2 người lại với nhau. Bảo rằng cô lang thang như một hồn ma cũng không phải là oan. Cô trở về bậu cửa sổ, quyết định chìm đắm vào tất cả những ánh sáng, tất cả những khung cảnh, tất cả những hương vị và tất cả những âm thanh của thành phố. Arthur kéo cô vào vòng tay anh, ôm quanh người cô một cách hết sức dịu dàng
– Dù em khóc, em vẫn cứ xinh. Lau nước mắt đi, anh sẽ ngăn chặn họ.- Bằng cách nào? – Cô hỏi.
– Để anh suy nghĩ một vài tiếng đã.Cô rời khỏi anh và trở lại bên cửa sổ
– Có ích gì! – Cô vừa nói vừa đăm đăm nhìn vào ngọn đèn đường – Có lẽ như vậy lại tốt hơn, có lẽ chính họ có lý.- “Như vậy lại tốt hơn” có nghĩa là gì? Câu hỏi của anh, được đặt ra với một giuọng hung hăng, không hề có âm. Thường ngày rất mạnh mẽ, cô trở nên nhẫn nhục. Nếu nhìn thẳng vào sự thực, thì cô chỉ có nửa cuộc sống, cô hủy hoại cuộc sống của mẹ cô, và cứ như cô nói thì “chả có ai chờ đợi cô khi ra khỏi đường hầm”. “Nếu như em tỉnh dậy…mà không có điều gì ít chắc chắn hơn thế cả”.
– Ấy là tại vì em tin, dù chỉ trong một khoảnh khắc, rằng mẹ em sẽ nhẹ nhõm hơn nếu như em chết đi vĩnh viễn.
– Anh thật là dễ thương – Cô ngắt lời anh
– Anh đã nói gì thế nhỉ?
– Không có gì đâu, cái câu “chết đi vĩnh viễn” của anh khiến em cảm thấy dễ thương thôi, nhất là trong tình huống hiện nay.
– Em có tin là mẹ em sẽ lấp được khoảng trống mà em để lại không? Em nghĩ rằng điều tốt nhất ẹ em là em bỏ cuộc à? Thế còn anh thì sao?
Cô nhìn anh chăm chú, vẻ dò hỏi- Anh cái gì?
– Anh sẽ đợi em khi em tỉnh dậy, với mắt người khác thì em là vô hình, nhưng với mắt anh thì không phải vậy.
– Đó có phải là một lời tỏ tình không?
Cô bắt đầu trở nên ranh mãnh.
– Em đừng có tự mãn – Anh trả lời một cách khô khan.- Tại sao anh làm tất cả những việc này? – Cô nói gần như tức giận.
– Tại sao em lại khiêu khích và gây gổ thế?
– Tại sao anh lại cứ ở đây, xung quanh em, loanh quanh luẩn quẩn, bỏ công sức vì em? Có cái gì không ổn trong đầu anh?Cô hét lên.
– Động cơ của anh là gì?
– Em đang trở thành độc ác rồi đấy!
– Vậy thì trả lời đi, trả lời một cách thành thực!- Ngồi xuống cạnh anh đi và bình tĩnh lại nào. Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện có thật, rồi em sẽ hiểu. Một hôm có bữa ăn tối ở nhà anh, gần Carmel. Lúc đó anh nhiều nhất là bảy tuổi thôi…
Arthur thuật lại cho cô câu chuyện do một người bạn cũ của bố mẹ anh kể trong một ăn tối mà anh được mời đến. Bác sĩ Miller là một nhà phẫu thuật nhãn khoa nổi tiếng. Tối hôm ấy ông có vẻ kỳ lạ, dường như bối rối hay rụt rè, điều này hoàn toàn không giống với ông. Đến nỗi mẹ Arthur phải lo lắng và hỏi xem ông có chuyện gì vậy. Ông đã kể lại câu chuyện sau. Mười lăm ngày trước, ông đã mổ ột cô bé bị mù bẩm sinh. Em không biết trông em như thế nào, không hiểu bầu trời là gì, không biết các màu sắc và không biết cả gương mặt của mẹ em. Thế giới bên ngoài đối với em lạ lẫm, chưa từng có hình ảnh nào lọt được vào trong óc em. Em đã dò đoán những hình dạng và những đường viền suốt đời em, nhưng không thể liên hệ được một hình ảnh nào với cái mà tay em kể lại.
Thế rồi Coco, đó là biệt hiệu mà tất cả mọi người dùng để gọi bác sĩ, đã thực hiện một ca mổ “không thể được”, làm một thử nghiệm tối đa để đạt cái tối đa. Buổi sáng trước bữa ăn tối ở nhà cha mẹ Arthur, một mình trong phòng với cô bé, ông đã tháo băng cho em.
– Cháu sẽ bắt đầu nhìn thấy một cái gì đó trước khi bác tháo băng xong cho cháu. Chuẩn bị tinh thần đi!
– Cháu sẽ nhìn thấy cái gì cơ? – Cô bé hỏi.
– Bác đã giải thích cho cháu rồi đấy, cháu sẽ nhìn thấy ánh sáng.- Nhưng mà ánh sáng là gì?
– Là cuộc sống, đợi một tí đã…
Và như ông đã hứa, một vài giây sau ánh sáng ban ngày tràn vào mắt cô bé. Nó ào đến dồn dập xuyên qua hai đồng tử nhanh hơn một dòng sông được giải phóng khỏi một đập chắn vừa bị vỡ, vượt qua hai thủy tinh thể với tốc độ nhanh nhất và đến đặt vào đáy mắt hàng tỉ thông tin mà nó chuyển tải. Được kích thích lần đầu tiên kể từ khi cô bé chào đời, hàng triệu tế bào võng mạc ở mắt em trở nên náo động, gây ra phản ứng hóa học của một phức hợp tuyệt vời, nhằm mã hóa những hình ảnh được in vào võng mạc. Mật mã được truyền ngay lập tức đến hai dây thần kinh thị giác vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, chúng vội vã chuyển cái lưu lượng đầy ắp dữ liệu này đến não. Chỉ trong chừng vài phần nghìn giây, bộ não đã giải mã xong mọi dữ liệu nhận được, tái tạo chúng thành những hình ảnh linh hoạt, dành cho nhận thức nhiệm vụ liên kết và diên giải những hình ảnh này. Bộ phận vi xử lý hình ảnh cổ nhất, phức tạp nhất và tinh xảo nhất thế giới vừa mới được đột ngột nối vào một bộ phận quang học và bắt đầu vận hành.
Cô bé, vừa sốt ruột vừa sợ hãi, túm lấy tay Coco và bảo ông: “Khoan đã, cháu sợ”. Ông dừng lại một chút, lấy tay ôm cô bé và nói lại cho em nghe lần nữa về những điều sẽ xảy ra khi ông tháo hết băng. Đối với em, đó là hàng trăm thông tin mới để tiếp thu, để hiểu, để so sánh với tất cả những cái mà trí tưởng tượng của em đã tạo ra. Coco lại tiếp tục tháo băng.
Khi mở mắt, cái