
i đang ngồi xếp hồ sơ ở một góc phòng. Ông cầm tay anh ta và kéo anh ta đi qua gian phòng rộng đến chiếc bàn ở cạnh cửa ra vào.- Này, cậu bạn, cậu sẽ ngồi bắt rễ vào cái ghế xoay có tay vịn này, hai tay vịn bọc vải hẳn hoi nhé, vì cô đây được thăng chức mà lại. Cậu có quyền được quay người trên đó, nhưng không được quay quá hai vòng theo cùng một hướng, cậu nhấc máy điện thoại khi nghe thấy nó kêu, cậu nói: “Xin chào, đây là Sở cảnh sát, phòng hình sự, tôi nghe đây”, câu nghe, cậu ghi lại tất cả vào giấy, và cậu không đi tè trước khi chúng tôi trở lại. Và nếu có ai hỏi Nathali ở đâu, cậu nói là cô ấy bất thình lình có những vấn để của đàn bà con gái nên cô ấy đang chạy ra hiệu thuốc. Cậu thấy liệu có đủ sức làm việc đó không?
– Để không phải đi uống cà phê cùng ông, đến việc lau chùi toalét tôi cũng làm được, thưa ông thanh tra!
George không đáp lại, ông quay sang Nathalia và kéo cô ra cầu thang.
– Cái áo ghi lê này chắc hợp với bà nội cô lắm nhỉ! – Ông vừa nói với cô vừa mỉm cười.
– Khi nào người ta tống anh về hưu, công việc này sẽ làm tôi ngấy đến tận cổ, George ạ!- Ở góc phố, một biển hiệu với dòng chữ bằng đèn nê-ông đỏ, kiểu những năm năm mươi, đang nhấp nháy. Những chữ cái rực sáng “The Finzy Bar” tỏa một quầng ánh sáng nhợt nhạt xuống tủ kính của quán rượu lâu đời này. Quán Finzy đã có một thời vẻ vang. Từ cái nơi cũ rích này chỉ còn lại những trang trí trên các bức tường và trên trần nhà ố vàng, ở những bậu cửa sổ bằng gỗ đã phai màu vì thời gian, ở những thanh gỗ lát sàn cũ mòn vì hàng nghìn bước chân say rượu và những gót giày nện của những cuộ gặp gỡ tối nào. Từ vỉa hàng đối diện nhìn sang, nơi này trông giống như một bức tranh của Hooper. Họ băng qua đường, ngồi vào cái quầy gỗ cũ và gọi hai cốc cà phê loãng.
– Anh vừa có một ngày chủ nhật tệ thế cơ à, gấu to của tôi?
– Kỳ nghỉ cuối tuần tôi buồn chán lắm cô bé ạ, giá như cô biết được! Tôi cứ loanh quoanh luẩn quẩn một chỗ.
– Ấy là chủ nhật tôi không thể cùng đi ăn với anh được, phải không?
Ông gật đầu công nhận.
– Sao anh không đi thăm viện bảo tàng, đi ra ngoài một chút chứ.- Nếu tôi đi thăm viện bảo tàng, chỉ trong hai giây tôi sẽ phát hiện ra ngay mấy cái thằng móc túi, và tôi lại có mặt ở sở ngay lập tức.
– Đi xem phim vậy.
– Trong bóng tối tôi sẽ ngủ gật thôi.
– Thế thì đi dạo.
– Ừ, ý hay đấy, tôi sẽ đi dạo, như vậy tôi sẽ không có vẻ là một thằng ngốc lang thang trên hè phố. Anh làm gì vậy? Chả làm gì hết, tôi dạo chơi! Thế mà cô gọi là kỳ nghỉ cuối tuần à? Mọi việc trôi chảy với anh chàng bồ mới của cô chứ?
– Không có gì đặc sắc cả, nhưng cũng có việc mà làm.- Cô có biết cái gì là nhược điểm của đàn ông không?
– Không, những gì vậy?- Với một cô gái như cô, bọn đàn ông lẽ ra phải không biết thế nào là buồn chán; giá tôi trẻ đi mười lăm tuổi, tôi sẽ ghi tên vào danh sách bạn nhảy của cô!- Nhưng anh trẻ hơn mười lăm tuổi so với cái mà anh tưởng đấy, George!
– Tôi có thể coi đó là một lời tán tỉnh được không?
– Anh cứ coi là một lời khen, thế đã không phải là xoàng rồi. Thôi, tôi đi làm việc đây và anh thì đi đến bệnh viện đi, họ có vẻ hốt hoảng đấy.George gặp nữ y tá trưởng Jarkowiski. Bà chăm chú nhìn người đàn ông râu không cạo kỹ, người tròn trịa nhưng lịch lãm.
– Thật là khủng khiếp – Bà nói – chưa bao giờ từng xảy ra một việc như vậy cả.
Vẫn bằng giọng như vậy, bà nói thêm là chủ tịch hội đồng đang hết sức xúc động, và muốn gặp ông chiều nay. Ông ấy cần phải trình bày vấn đề với các cấp quản lý vào buổi tối. “Ông sẽ tìm được cô ấy cho chúng tôi chứ, ông thanh tra?”
– Nếu bà bắt đầu bằng việc kể cho tôi nghe tất cả từ đầu thì có thể được.
Jarkowski kể rằng vụ bắt cóc chắc chắn là xảy ra vào lúc giao ca. Còn chưa liên hệ được với cô y tá trực buổi tối, nhưng cô trực ca đêm thì khẳng định rằng giường bệnh đã trống khi cô đi một vòng kiểm tra vào lúc quãng 2 giờ. Cô tưởng rằng bệnh nhân đã chết và giường thì chưa được dành cho bệnh nhân khác, theo tục lệ là phải để trống giường hai mươi tư giờ sau khi một bệnh nhân qua đời. Chính là trong khi đi kiểm tra vòng đầu tiên mà Jarkowski nhận ra ngay lập tức tai họa và lên tiếng báo động.
– Có thể cô ấy tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê và cô ấy đã chán ngấy cái khách sạn này, cô ấy bèn đi dạo chơi, điều đó cũng chính đáng thôi nếu như cô ấy đã phải nằm lâu quá rồi.
– Tôi rất thích sự khôi hài của ông, ông nên để cho bà mẹ cô ấy cùng hưởng với, bà ấy đang trong phòng làm việc của một người lãnh đạo khoa chúng tôi, vài phút nữa bà ấy sẽ đến đây thôi.
– Vâng, tất nhiên rồi – Pilguez vừa nói vừa nhìn xuống đôi giày của mình – Nếu đó là một vụ bắt cóc thì nhằm lợi ích gì?
– Biết chuyện đó thì được gì cơ chứ? – Y tá trưởng trả lời bằng một giọng bực bội, như thể là họ đang làm mất thời gian.
– Bà biết đấy – Ông vừa nói vừa tiếp tục nhìn xuống – dù điều đó kỳ lạ đến thế nào chăng nữa, thì chín mươi chín phần trăm các vụ phạm tội là có động cơ. Điều đó có nghĩa là, về nguyên tắc,người ta không đến xoáy một bệnh nhân đang hôn mê một tối chủ nhật mà cốt chỉ để đùa cho vui thôi. À mà bà c