
ủa cô gái gọi điện đến, bà ấy nhớ ra một chi tiết quan trọng cho việc điều tra của anh và bà ấy muốn anh gọi điện lại cho bà ấy. Bà ấy ở nhà và đợi cú điện thoại của anh.- Nhưng tôi mê kiểu tóc của cô lắm, nó rất hợp với cô
Nathalia mỉm cười và trở về bàn làm việc của mình ở máy điện thoại, bà Kline báo cho Pilguez biết về cuộc nói chuyện kỳ lạ của bà với một người đàn ông trẻ tuổi tình cờ gặp ở khu Marina, người này đã thuyết giáo rất sôi nổi cho bà về euthanasie.
Bà kể cho ông từng chi tiết về cuộc gặp gỡ với một kiến trúc sư mà có thể Lauren đã quen ở khoa cấp cứu vì một vết thương do dao rọc giấy. Anh ta bảo rằng thường ăn trưa với con gái bà. Mặc dù con chó có vẻ nhận ra anh ta, nhưng bà thấy không chắc một khi con gái bà không bao giờ nói về anh ta cả, nhất là nếu đúng như anh ta nói thì họ đã gặp nhau từ hai năm trước đây. Chi tiết này hẳn là sẽ làm cho cuộc điều tra trở nên dễ dàng hơn. “Xem nào”, viên cảnh sát tức khắc lầm bầm. “Đại thể là – Ông kết luận – bà yêu cầu tôi đi tìm một kiến trúc sư bị một vết thương cách đây hai năm, được con gái bà chữa trị, và chúng ta cần phải nghi ngờ, vì trong cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với bà, anh ta đã tỏ ra phản đối euthanasie?”- Ông không thấy đó là một hướng đáng chú ý à? – Bà hỏi.
– Không, không thật đáng chú ý lắm – Và ông dập máy.- Thế nào, có chuyện gì vậy? – Nathalia hỏi.
– Dù sao thì kiểu tóc lửng của cô trông cũng được lắm.- Đồng ý, vậy là mừng hụt.
Ông lại lao vào đống hồ sơ của mình, nhưng không một hồ sơ nào có điều gì nghi vấn. Bực mình, ông vớ lấy ống điện thoại, kẹp giữa tai và cằm, rồi bấm số máy tổng đài của bệnh viện. Cô trực tổng đài trả lời sau hồi chuông thứ chín.
– Này, tốt nhất là không nên chết với cô!
– Không, để chết thì ông cứ gọi thẳng đến nhà xác – Cô trực tổng đài đối lại chan chát.
Ông tự giới thiệu, và hỏi cô gái xem liệu hệ thống máy tính ở chỗ cô có cho phép tìm kiếm về những ca được nhận vào khao cấp cứu theo nghề nghiệp và loại thương tích không. “Chuyện đó phụ thuộc vào khoảng thời gian mà ông tìm kiếm”, cô trả lời. Rồi cô nói thêm là dù sao thì luật bí mật y tế cũng ngăn cô tiết lộ thông tin, nhất là qua điện thoại. Ông dập phắt máy điện thoại, lấy áo khoác và đi ra cửa. Chạy nhanh xuống cầu thang, ông đi ra chỗ đậu xe, và hối hả bước về phía xe ôtô của mình. Ông phóng xe qua thành phố, miệng không ngớt chửi rủa, đèn xoay sáng lên trên mái và còi ôtô rú lên ầm ĩ. Chưa đầy mười phút sau ông đã đến bệnh viện Memorial và đứng trước quầy đón tiếp.
– Các vị yêu cầu tôi tìm một cô gái bị hôn mê mà người ta nẫng đi của các vị đêm chủ nhật này; hoặc là ở đây các vị giúp đỡ tôi, và đừng làm tôi bực mình với cái bí mật thầy lang nhảm nhí của các vị, hoặc là tôi đi làm việc khác.
– Tôi có thể làm gì được cho ông? – Bà Jarkowski vừa xuất hiện ở cửa bèn hỏi.
– Cho tôi biết là liệu máy vi tính của các ông bà có thể tìm một kiến trúc sư mà có vẻ là đã từng bị thương và từng được người hiện đang mất tích của các ông bà nhận chữa được không?
– Lúc nào?
– Cứ cho là trong vòng hai năm trở lại đây?
Bà nghiêng người xuống máy vi tính và gõ vào mấy phím trên bàn phím.
– Ta sẽ xem những ca nhập viện, và tìm một kiến trúc sư – Bà nói – việc này sẽ mất vài phút.- Tôi đợi.
Màn hình trả lời sau sáu phút. Không có một kiến trúc sư nào được chữa về loại vết thương này trong vòng hai năm qua.
– Bà có chắc không?Bà khẳng định dứt khoát, mục “nghề nghiệp” là bắt buộc phải khai, do việc bảo hiểm và để làm thống kê về những tai nạn nghề nghiệp. Pilguez cảm ơn bà và quay ngay về sở cảnh sát. Trên đường về, câu chuyện này bắt đầu làm ông day dứt không yên. Kiểu day dứt mà chỉ trong chốc lát đã huy động toàn bộ sự tập trung của ông và làm ông quên đi tất cả những hướng có thể khác, ngay khi ông cảm thấy có được một mắt xích thực sự trong chuỗi điều tra của mình. Ông lấy điện thoại di động và bấm số máy của Nathalia.
– Tìm cho tôi xem có kiến trúc sư nào sống ở trong khu vực mà chiếc xe cứu thương bị phát hiện không. Tôi đợi ở máy.
– Đó là Union, Filbert và Green phải không?- Và Webster nữa, nhưng mở rộng tìm kiếm thêm ra cả hai phố bên cạnh.
– Tôi sẽ gọi lại cho anh, cô nói rồi dập máy.Ba văn phòng kiến trúc sư và nhà ở của một kiến trúc sư phù hợp với yêu cầu, chỉ có nhà của kiến trúc sư là nằm trong phạm vi nghiên cứu đầu tiên. Một văn phòng thì nằm ở phố sát bên cạnh, hai văn phòng khác thì cách đó hai phố. Về đến phòng làm việc ông bèn liên hệ với ba văn phòng này để tính số người làm việc tại đó. Hai mươi bảy người cả thảy. Tóm lại, đến lúc mười tám giờ ba mươi phút ông đã có gần tám chục đối tượng tình nghi, một người trong số đó có thể đang đợi được ghép một bộ phận cơ thể hoặc có người thân đang trong tình trạng đó. Ông suy nghĩ giây lát rồi nói với Nathalia.
– Dịp này ta đang có thừa một thực tập sinh phải không?- Ta chả bao giờ có thừa người cả! Nếu không tôi đã có thể về nhà sớm sủa được, và tôi sẽ không phải sống như một cô gái già.
– Cô cứ tự làm khổ mình, cô bạn thân mến ạ, cô cử cho tôi một người đi cắm chốt trước cửa cái nhà g