Polaroid
Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323432

Bình chọn: 10.00/10/343 lượt.

ông sau hai tiếng đồng hồ trò chuyện. Nhưng anh cũng bày tỏ là không hiểu vị khách của mình. Ông đến nhà anh bần thần, Athur đã đón tiếp ông, mời ông ăn, còn ông lại cứ ngoan cố buộc cho anh một tội phi lý mà không có cả bằng chứng lẫn động cơ.- Không, chính anh mới là người ngoan cố – Pilguez đáp lại.

– Vậy thì ông có lý do gì để giúp tôi, nếu như tôi là kẻ thủ phạm của ông, ngoài việc giải thêm một câu đố nữa?

Viên cảnh sát già tỏ ra chân thành trong câu trả lời: với nghề nghiệp của mình, ông đã giải quyết không ít vụ án, với hàng trăm động cơ vô lý, tội ác nhơ nhớp, nhưng bao giờ cũng có những điểm chung giữa các thủ phạm, đó là việc chúng là những kẻ tội phạm, điên rồ, bệnh hoạn, độc hại, nhưng Athur thì có vẻ không giống thế. Vì vậy sau khi trải qua cả cuộc đời vào việc đưa những thằng điên ra toà, nếu ông có thể tránh ột người tốt khỏi rơi vào chỗ đó, vì người này bị kéo vào một tình huống không thể làm khác được, thì “ít nhất tôi sẽ có được cảm giác là đã một lần đứng ở phía mặt tốt của sự việc”, ông kết luận.

– Ông thật tử tế, tôi mới nghĩ vậy thật lòng, tôi đánh giá cao bữa ăn trưa với ông hôm nay, nhưng tôi không bị kéo vào tình huống mà ông mô tả. Tôi không đuổi ông đâu nhưng tôi có việc bận; có lẽ chúng ta còn có dịp gặp lại nhau.Pilguez lắc đầu tỏ ý lấy làm tiếc và đứng dậy với lấy áo mưa của mình. Lauren trong suốt cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông ngồi trên tủ buýp phê, bèn nhảy phóc xuống và đi theo họ khi họ biến vào hàng lang dẫn đến cửa ra vào.

Đến trước cửa phòng làm việc, Pilguez đứng sững lại, nhìn vào nắm đấm cửa.

– Thế anh đã mở cái hộp kỷ niệm của anh ra chưa?

– Chưa, tôi còn chưa mở – Athur trả lời.- Đôi khi sống lại với quá khứ cũng khó đấy nhỉ, cần phải có nhiều sức lực, nhiều dũng cảm.

– Vâng, tôi biết, đó chính là cái mà tôi đang cố gắng.

– Tôi biết là tôi không nhầm đâu anh bạn trẻ, bản năng của tôi không bao giờ lừa tôi.

Khi Arthur mời ông đi tiếp ra, nắm tay đấm cửa căn phòng bỗng nhiên quay, cứ như có ai đó vặn từ bên trong, và cánh cửa bật mở. Athur quay lại sững sờ. anh thấy Lauren đứng trong khung cửa, cô mỉm cười buồn bã với anh.

– Tại sao em làm vậy? – Anh thì thầm, hơi đứt đoạn.

– Tại vì em yêu anh.Từ chỗ đang đứng, Pilguez nhìn thấy ngay lập tức cơ thể nằm trên giường, với ống truyền. “Cám ơn Chúa, cô ấy còn sống.”

Ông bước vào phòng, để Arthur đứng lại ở cửa, ông lại gần và quỳ xuống cạnh cơ thể. Lauren vòng tay ôm Arthur. Cô hôn lên má anh,dịu dàng.

– Anh sẽ không thể làm được, mà em thì không muốn anh làm hỏng phần đòi còn lại của mình vì em, em muốn anh được sống tự do, em muốn anh hạnh phúc.- Nhưng em chính là hạnh phúc của anh.Cô đặt một ngón tay lên môi anh.

– Không, không phải như thế này, không hải trong hoàn cảnh này.

– Anh nói với ai thế? – Viên cảnh sát già hỏi bằng một giọng rất thân thiện.

– Với cô ấy.

– Anh cần phải giải thích cho tôi ngay bây giờ, nếu anh muốn tôi giúp anh.

Arthur nhìn Lauren, mắt đầy tuyệt vọng.

– Anh phải kể cho ông ta tất cả sự thật, ông ấy tin anh hay không thì mặc, nhưng hãy cứ nói sự thật thôi.

– Ông lại đây – Anh quay sang nói với Pilguez – chúng ta vào phòng khách, tôi sẽ giải thích tất cả cho ông.

Hai người đàn ông ngồi xuống chiếc đi văng to và Athur kể lại tấ cả câu chuyện, từ buổi đầu tiên khi trong phòng căn hộ của anh có một phhụ nữ không quen biết trốn trong tủ quần áo ở buồng tắm va nói với anh.

“Điều mà tôi sắp nói với anh đây sẽ không dễ nghe và thật khó chấp nhận, nhưng nếu anh vui lòng nghe câu chuyện của tôi, nếu anh vui lòng dành cho tôi sự tin cậy thì cuối cùng anh sẽ tin tôi và điều đó rất quan trọng, bởi vì dù anh không hề ngờ tới, anh là người duy nhất trên đời mà tôi có thể chia sẻ bí mật này”Va Pilguez nghe anh, không hề ngắt lời. Rất lâu sau, vào buổi tối, khi Athur đã kể xong, ông đứng dậy và nhìn người nói chuyện với mình chăm chú.

– Ông thấy chưa một câu chuyện như vậy, thế là thêm một thằng điên nữa trong bộ sưu tập của ông, ông thanh tra.

– Cô ấy ở đây, bên cạnh chúng ta à? – Pilguez hỏi.

– Cô ấy đang ngồi trên chiếc ghế bành đối diện ông, và cô ấy đang nhìn ông.

Pilguez vừa cọ vào bộ râu ngắn của ông vừa gật đầu.

– Tất nhiên – Ông nói – tất nhiên rồi.

– Ông sẽ làm gì bây giờ? – Arthur hỏi.Ông sẽ tin anh! Và nếu Athur tự hỏi tại sao, thì điều đó đơn giản thôi. Tại vì để bịa ra một câu chuyện như vậy và đi đến mức là nhận lấy những mạo hiểm như anh đã làm, thì không cần chỉ là điên, mà cần phải hoàn toàn rồ dại. Và người mà bên bàn ăn đã nói cho ông nghe về lịch sử của thành phố mà ông đã phục vụ từ hơn ba mươi năm nay thì không có vẻ gì là rồ dại cả. “Câu chuyện của anh phải hoàn toàn có thật thì anh mới làm tất cả những chuyện đó được. Tôi không tin lắm vào Thượng đế, nhưng tôi tin vào linh hồn con người, thêm nữa tôi cũng sắp về hưu rồi và nhất là muốn tôi tin anh”.

– Vậy thì ông sẽ làm gì?

– Tôi có thể đưa cô ấy trở lại bệnh viện bằng xe ôtô của tôi mà không nguy hiểm cho cô ấy không?

– Vâng, ông có thể – Arthur nói, giọng đầy lo lắng.

Vậy thì, vì ông đã hứa vớ