XtGem Forum catalog
Nếu thời gian có tên

Nếu thời gian có tên

Tác giả: Cốc Hựu Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323622

Bình chọn: 8.00/10/362 lượt.

Chương 1

Lúc cô bạn thân Từ Ánh Kiều buông đũa và nói “Hai người ăn tiếp đi, tớ giảm béo.”, Diệp Thái Vi đang hì hục vặn chiếc đùi gà trong nồi canh nóng hổi. Vì thế, khi nghe thấy câu ấy, trong nháy mắt, cô liền khựng lại.

Hai đứa bạn cùng ngồi ăn mà lại có một đứa gác đũa kêu đang giảm béo, tình huống này khiến cô cảm thấy không đành lòng.

Ngay lúc cô đang do dự xem có nên buông đũa vì tình bạn ấm áp hay không thì một đôi đũa khác đã thò vào, song song với đôi đũa của cô, nhắm chính xác vào chiếc đùi gà.

Cái tính giành ăn như hổ đói đã dập tắt suy nghĩ vì tình bạn mới nhen nhóm, Diệp Thái Vi tỉnh lại ngay tức khắc, dồn toàn lực bảo vệ chiếc đùi gà.

“Từ Trạm, cái này là để bổ máu, anh tranh làm gì?”

Từ Trạm bị điểm danh nhưng không đánh mất vẻ đắc ý, trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười tươi rói, đôi đũa càng ghì mạnh hơn.

“Nhìn cái mặt vàng như dân tị nạn của em xem, đúng là phải bồi bổ khí huyết rồi —— ừm, chỗ hoài sơn* cả đương quy* là của em hết đấy.” Giọng nói của Từ Trạm trời sinh đã êm tai, lúc này lại càng hợp với ngữ khí chân thành, mỗi câu mỗi chữ đều như nhả ngọc phun châu, “Đương nhiên, cẩu kỷ tử* với táo đỏ cũng thế.”

* Đều là các vị thuốc.

Từ Ánh Kiều nhìn anh trai ruột và bạn thân chành chọe với nhau mà đầu óc không khỏi nghĩ ngợi lung tung.

Cũng phải nói, cô không rõ, hai người này bắt đầu thân thiết từ khi nào. Bỗng một ngày phát hiện ra hai người này thân thiết hơn một bậc, mấy năm nay cũng gọi là có qua có lại, quả thật là càng ngày càng có xu hướng thân mật.

Đúng, đúng là phải dùng từ thân mật.

Người khác luôn chỉ nhìn thấy ở Từ Trạm vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thân làm em gái như Từ Ánh Kiều, kiểu gì cũng hiểu Từ Trạm được bảy tám phần.

Ông anh trai này của cô, sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn cái gì cũng chỉ cần vẫy tay, anh không thích tranh giành vì vốn chẳng cần phải làm thế, cũng bởi vì những người đó không đáng để anh mất công tranh giành.

Nhưng anh lại thích chành chọe với Diệp Thái Vi, không được là không chịu dừng.

Rõ ràng là có vẻ rất dồn tâm sức.

“Từ Trạm.” Diệp Thái Vi chùi tay nhanh vào chiếc khăn ướt bên trái, không thèm để ý đến hình tượng, tóm ngay lấy chiếc đùi gà nhỏ nhô lên mặt bát canh, “Anh có biết chữ “trơ trẽn” viết thế nào không?”

“Biết.” Từ Trạm tiếc nuối nhìn miếng đùi gà bị cướp, nghiêm túc nói: “Trên mặt em có viết đấy.”

Miếng ăn vừa giành tới tay đã thành miếng nghẹn, Diệp Thái Vi tức tối bưng bát canh lên uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt khổ sở lẫn phẫn uất, như thể canh trong bát là máu của Từ Trạm vậy.

Từ Ánh Kiều đã quen với tình huống này, nhìn Diệp Thái Vi với vẻ thông cảm, nói sang chuyện khác: “Khi nào công ty cậu cho nghỉ?”

Những câu thoại thân thiết quan tâm đến việc cá nhân kiểu như vậy thường do Từ Ánh Kiều nói trước, ai không quen sẽ cho rằng cô ấy có âm mưu gì đó.

“Khụ khụ, ngày kia.” Rốt cuộc thì Diệp Thái Vi cũng nuốt trôi miếng gà, nở nụ cười cảm kích với cô ấy.

Từ Ánh Kiều mỉm cười, đặt hai tay trên bàn, “Đã sắm được nhiều đồ tết chưa?”

Câu nói đáng sợ ấy khiến Diệp Thái Vi đang bước vào đợt tranh đấu thứ hai với Từ Trạm giật mình, miếng ngon sắp đến tay rồi mà phải nhường lại.

“Mới mua một ít, nhưng chắc vẫn phải mua thêm, chưa đủ.” Mặc dù là trả lời Từ Ánh Kiều, nhưng khuôn mặt tươi rói lại nhìn về phía Từ Trạm.

Từ Trạm coi như không thấy, từ tốn đưa miếng thức ăn vào miệng.

Từ Ánh Kiều thấy hai người trước mặt có vẻ quá hứng thú với ăn uống, đành phải coi như mất trí nhớ, rũ bỏ quyết tâm giảm cân, lại cầm lấy đôi đũa, “Còn thiếu gì? Có cần tớ giúp không?”

Diệp Thái Vi cười khan, liếc mắt nhìn Từ Trạm một cái rồi mới quay đầu nói với Từ Ánh Kiều: “Không đủ tiền. Cho nên hôm nay mới đặc biệt mời anh cậu đến làm chủ nợ của tớ mà.”

Chủ nợ Từ Trạm không lên tiếng, vẫn ung dung múc cho mình một bát canh.

“Ừ.” Đoán ra hai người này đã có giao kèo từ trước, Từ Ánh Kiều không hỏi nhiều nữa, “À này, ngày kia tớ đi Toulouse*, cậu có muốn đi chơi cùng không?”

* Là một thành phố ở tây nam nước Pháp.

“Hai đứa lơ ngơ không biết tiếng Pháp đi cùng nhau, định cùng chết đói ở sân bay Toulouse hả?” Từ Trạm rất không quân tử, trốn sau bát canh bắn mũi tên độc.

“Thôi, tớ được nghỉ có mỗi bảy ngày, đi để phá rối cậu thêm à.” Diệp Thái Vi câm nín, thừa nhận lời Từ Trạm nói, “À này Tiểu Kiều, cậu đến Toulouse làm gì?”

“…Văn phòng Airbus bên đấy…” Gương mặt Từ Ánh Kiều chợt có chút vẻ ngại ngùng.

“Hả?” Liên quan gì?

Diệp Thái Vi đờ đẫn, thật sự không tìm thấy mối liên quan nào giữa đáp án này với câu hỏi của mình.

Từ Ánh Kiều cũng nghi hoặc nhìn cô, không biết chữ nào mình nói ra làm manh mối cho cô.

“Dạo này chồng sắp cưới của nó đang trốn ở trụ sợ hãng bay.” Từ Trạm tốt bụng mở miệng giải đáp.

Từ Ánh Kiều kinh ngạc liếc nhìn anh trai một cái, liệu có phải ông anh trai này quá hiểu Diệp Thái Vi rồi không?

Dây mơ rễ má nhà họ Từ đã động đến cả ngành hàng không rồi cơ đấy… Diệp Thái Vi thầm kinh ngạc, rồi lúc định thần lại liền gật gù: “Thẩm nào, còn đang bảo sao mà phải đi xa thế, hóa ra là đi gặp mùa xuân…A!”

Một miếng hoài sơn đã tr