
Nghe nói anh yêu em
Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325291
Bình chọn: 10.00/10/529 lượt.
, tuần trước có ai đó nhờ người mang canh gà cho anh, tới tận văn phòng Nghiêm Quy của chúng ta?”.Hàn Ly vội uy hiếp:” Cô dám?”. Lương Duyệt ném bản hợp đồng của Tập đoàn Công thương nghiệp Hoằng Cơ lên bàn của Hàn Ly, cười khúc khích, rồi đứng dậy, quay người đi.“Tôi cảnh cáo cô đấy. Không được nói linh tinh với Tiểu Nhã”. Giọng của Hàn Ly có vẻ lo lắng, nhưng đáng tiếc là Lương Duyệt không để ý đến câu nói đó, mà chỉ trả lời bằng giọng có vẻ hơi mệt mỏi: “Vụ Hoằng Cơ xin giao trả lại anh. Tôi xin nghỉ phép”.“Cô nghỉ phép làm gì?” Hàn Ly hỏi lại, có vẻ không hiểu.“Tôi ư? Nghỉ phép để nghiên cứu cổ phiếu, tôi đã ném vào đó không ít tiền, chỉ thấy lỗ thôi.” Câu trả lời của Lương Duyệt không mấy rõ ràng, vì ngụm cà phê vẫn chưa được nuốt xuống.Hàn Ly nổi giận, hỏi:” Thế khi nào cô đi làm?”.Lương Duyệt quay lại cười khanh khách: “Ông chủ đang nài nỉ tôi phải không?”.Hàn Ly nghiến răng nói bằng giọng đe doạ: “Này Lương Duyệt, cô chớ có quá đáng!”.“Vậy thì được rồi, tôi sẽ gọi điện đến.” Cô lúc lắc đầu có vẻ coi thường câu đe doạ của Hàn Ly.“Được! Cô nghỉ đi.” Giọng nói bật chợt vang lên rất to, cho thấy Hàn Ly không mấy bằng lòng.“Như thế mới đúng chứ. Phải rồi, tôi quên chưa nói với anh, Phương Nhược Nhã chẳng còn tình cảm gì với anh chàng kia đâu. Trái tim cô ấy đã nguội lạnh với anh ta ngay từ dạo ấy cơ.” Lương Duyệt cười nói với Hàn Ly.“Thật à? Thế còn cô thì sao? Hàn Ly cũng đã lấy lại được vẻ bình thường, cười và chất vấn lại.“Tôi ư?” Lương Duyệt nâng cốc cà phê lên, quay lại. “Tôi nghĩ, suốt đời, lòng tôi cũng sẽ không bao giờ nguội lạnh”.____ (249) CHƯƠNG 41: TÌNH YÊU TRONG SỰ LỰA CHỌNThực ra, đoạn đường ấy không hề xa.Từ nhà Chung Lỗi tới nhà cô chưa đầy một trăm bước.Lương Duyệt lấy chìa khoá ra mở cửa, sau đó dựa vào một bên, khóc núc nở. Những giọt nước mắt tưởng chừng đã cạn giờ đây lại chan chứa, không có giấy ăn để lau nước mắt, nhưng cô không sao nén lại được.Căn phòng tĩnh lặng, tối om, Lương Duyệt bất giác phát hiện ra có người đang đi tới bên cạnh cô.“Anh về rồi à?” Cô hỏi.“Anh về hai tiếng rồi, thấy em không có nhà, anh đã nấu một ít cơm.” Trong bóng tối, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.“Em có ăn không?” Câu hỏi sau cùng được thốt ra với vẻ do dự.Một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng Lương Duyệt trả lời. Dưới ánh trăng mờ, anh nhìn tha61yd9o6i vai cô run lên. Sau cùng, anh nói:” Nếu em quyết định không ra đi, thì chúng ta sẽ thương lượng chuyện này”.Lương Duyệt ngẩng khuôn mặt vô cảm lên, nước mắt vẫn còn đọng lại, hơi thở của cô bỗng trở nên hỗn loạn.Từ lâu, cô đã biết Trung Thiên quan trọng như thế nào đối với Trịnh Hy Tắc, nhưng cô vẫn không sao quen dược với kiểu tình yêu của anh.Con cái nhà họ Trịnh xuất thân trong một đại gia đình, trong dòng máu của họ đã mang sẵn ý thức về sự nghiệp, vì thế họ làm sao có thể chấp nhận việc bị đánh đổ một cách danh bất chính, ngôn bất thuận như thế được?Không ai có thể trở thành lý do cản ngăn bước chân của Trịnh Hy Tắc, cô cũng vậy.Lương Duyệt lau nước mắt, trấn tĩnh, và từ từ đi tới bên sa lông và ngồi xuống, chờ đợi trong bóng tối để nghe người chồng đã quên mất ngày sinh nhật vợ chuẩn bị nói về kế hoạch của anh.Quả nhiên, không khác là mấy so với những gì cô đã dự liệu.Sau khi tiếp quản Trung Thiên, Trịnh Hy Tắc vì quá đắc ý mà đã quên tất cả. Khi nhận lại cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị, anh ta tưởng rằng mình có thể ngồi yên ổn ở vị trí đó đến hết đời, nên trong một tháng giá cổ phiếu sụt xuống, anh ta đã biến sản nghiệp của gia đình mình thành đất đai. Ai ngờ, cổ phiếu cứ sụt giá liên tiếp, vốn trên thị trường cứ như rơi vào cái động không đáy. Để cứu vớt số tài sản còn lại chẳng đáng bao nhiêu, anh ta chỉ còn cách mạo hiểm huy động đến tiền vốn góp cho các hạng mục của Trung Thiên. Nhưng số tiền đó cũng ra đi không trở lại.Trong một tháng Trịnh Minh Tắc mất tăm, việc thâm hụt tiền vốn đã khiến Trung Thiên rơi vào hoàn cảnh hết sức khó khăn. Tất cả các thành viên của hội đồng quản trị đều rất bất bình, đã mấy lần họ bàn đến việc cách chức chủ tịch hội đồng quản trị của anh ta, chỉ có điều chưa tìm được cơ hội thích hợp, hoặc một người kế nhiệm thích hợp để có thể mang lại một cục diện ổn định.____ (250)Trịnh Hy Tắc có rất nhiều khả năng trở lại vị trí cũ ở Trung Thiên, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng giữa chừng có thể có rủi ro. Đó là kiểu “nghêu sò đánh nhau, như ông đắc lợi”. Nhưng với cá tính của anh, thì dù cho có phải mang tất cả những gì mình có cũng phải đánh bạc một phen, để giải toả nỗi uất ức mà anh đã phải nén chịu từ lâu.Kẻ thắng làm vua, chẳng ai nhẫn nhục được suốt đời.Khi dự liệu những chuyện có thể xảy ra, Lương Duyệt cảm thấy mọi sức lực của mình như bị ai đó rút cạn, cô nhắm mắt chậm rãi hỏi:” Như vậy có nghỉa là anh đã chuẩn bị quay trở lại Trung Thiên rồi phải không?”.Trịnh Hy Tắc châm một điếu thuốc, khói bốc lên nghi ngút khiến Lương Duyệt sặc vì cảm thấy nghẹt thở.“Ừ, anh không cho phép họ phá tan Trung Thiên như vậy.” Trịnh Hy Tắc gật đầu.“Ồ, tối hôm qua, khi nhận được điện thoại anh mới quyết định như vậy à? hay a